Giang Trầm: “...”

Anh không hiểu lắm, rốt cuộc loại lên án này từ đâu mà có chứ?

“Anh không có mà?” Giang Trầm khó hiểu nói: “Anh thay đổi chỗ nào chứ?”

Thẩm Minh Dữu nói chắc như đinh đóng cột: “Anh có.”

Về phần thay đổi chỗ nào thì Thẩm Minh Dữu không tiện nói.

Giang Trầm thấy cô không nói, đương nhiên muốn hỏi rõ ràng: “Rốt cuộc anh thay đổi chỗ nào?”

Thẩm Minh Dữu bị anh truy hỏi, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Giang Trầm thấy cô có chút ngây người.

“Anh tự nghĩ đi.” Thẩm Minh Dữu thừa dịp Giang Trầm đang suy nghĩ, trượt khỏi người anh, đi giày của anh vào rồi nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Ở phía sau Giang Trầm lên tiếng nhắc nhở: “Em đi chậm chút.”

Sau khi Thẩm Minh Dữu về phòng, Giang Trầm rất nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc anh thay đổi chỗ nào, sau đó thật sự anh nghĩ tới, vừa nãy khi rời khỏi, khuôn mặt Thẩm Minh Dữu đỏ ửng thì Giang Trầm liền biết Thẩm Minh Dữu nói anh thay đổi, rốt cuộc là thay đổi chỗ nào rồi.

Bởi vì suy xét đến việc Thẩm Minh Dữu có thể đã mang thai, sau khi hưởng tuần trăng mật về nước, tuy rằng thái độ của Giang Trầm đối với Thẩm Minh Dữu không thay đổi, nhưng anh sợ ảnh hưởng cơ thể cô nên mấy ngày nay, mặc dù hai người ngủ chung một giường, nhưng đa phần chỉ là ngủ đơn thuần mà thôi.

Đối với vợ chồng trẻ mới cưới, khí lực dồi dào, cơ thể khỏe mạnh mà nói, thật sự hơi khác thường.

Nhưng anh không nghĩ Dữu Dữu sẽ mẫn cảm như vậy, từ sự việc này mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng anh thay đổi nên mới làm ra hành động khác thường như vậy.

Nhưng có trời mới biết, anh nhịn cực khổ đến mức nào.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Trầm gác lại công việc, đi thẳng về phòng ngủ.

Thẩm Minh Dữu đã ngủ rồi, Giang Trầm cũng không đánh thức cô, chỉ hôn lên trán cô, ôm cô cùng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Minh Dữu cho rằng Giang Trầm sẽ đi làm, nhưng Giang Trầm lại không đi, ngược lại kéo cô lên phòng thay đồ trên lầu, bảo cô thay quần áo rồi cùng anh ra ngoài.

Thẩm Minh Dữu tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Giang Trầm: “Đi bệnh viện.”

Thẩm Minh Dữu lập tức cau mày: “Anh không thoải mái ở đâu?”

Chẳng lẽ vì cơ thể có bệnh khó nói cho nên Giang Trầm mới có thể khác thường như vậy. Gần như lúc này, Thẩm Minh Dữu đã tìm được đáp án rõ ràng cho những vướng bận của cô mấy ngày nay.

Giang Trầm cũng không biết trong lòng Thẩm Minh Dữu đang nghĩ gì. Nếu biết được, có lẽ anh sẽ hận muốn để cho Thẩm Minh Dữu biết cơ thể anh rốt cuộc có bệnh khó nói hay không.

Giang Trầm lắc đầu, trả lời: “Không phải anh, là anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra.”

Thẩm Minh Dữu khó hiểu: “Em làm kiểm tra? Kiểm tra cái gì? Cơ thể em không có chỗ nào không thoải mái.”

Giang Trầm nhìn cô: “Em có thể đã mang thai rồi.”

Thẩm Minh Dữu: “...?!”

***

Hai người đi thẳng tới bệnh viện, sau khi biết cô có thể đã mang thai, Thẩm Minh Dữu hơi căng thẳng.

Cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, cô cũng không có trưởng bối hay bạn bè, trước đây cô biết rất ít về việc này, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ, cô hoàn toàn không cảm nhận được, tại sao Giang Trầm có thể phát hiện cô mang thai chứ, có lẽ anh không biết nhiều hơn cô, cho nên Giang Trầm có lẽ đoán sai rồi.

Nhưng chẳng may đó là sự thật.

Nhỡ đâu trong cơ thể có một thai nhi, vậy phải làm sao?

Sau khi tới bệnh viện, kiểm tra qua một lần, thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cuối cùng kết quả kiểm tra cũng ở trên tay họ.

Thẩm Minh Dữu không dám xem ngay.

Giang Trầm cũng không tránh được có chút căng thẳng, khi nhìn thấy kết quả kiểm tra cuối cùng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Niệm Niệm tới thật rồi!

Giang Trầm vui vẻ nói: “Chúc mừng em, bà Giang, em sắp làm mẹ rồi, anh sắp làm ba rồi.”

Thẩm Minh Dữu lại xác nhận kết quả lần cuối, cô khó tin nhìn Giang Trầm: “Em sắp làm mẹ hả?!”

Giang Trầm gật đầu nói: “Đúng vậy, em sắp làm mẹ rồi.”

Tuy lúc đầu hơi bối rối, có chút căng thẳng, không biết mình rốt cuộc là sợ hãi quá nhiều, hay là mong đợi quá nhiều, nhưng khi thật sự nhìn thấy kết quả này, trong lòng Thẩm Minh Dữu bỗng trở nên chua xót lại ngọt ngào, trong lòng dâng lên một loại cảm động.

Mẹ sao?

Cô sắp làm mẹ rồi!

Sau này sẽ có một đứa bé nhỏ nhắn, ngồi trước mặt cô, gọi cô là mẹ, đây sẽ là một sinh mạng do cô sinh ra.

Thẩm Minh Dữu nói năng lộn xộn: “Bé cưng có khỏe mạnh không? Mấy ngày nay em không ngủ được, sẽ không ảnh hưởng bé cưng chứ? Chúng ta cần chuẩn bị những gì? Có phải chúng ta nên nói cho ba mẹ việc mang thai trước không? Còn có…”

Giang Trầm đỡ Thẩm Minh Dữu ngồi xuống: “Em yên tâm đi, bé cưng sẽ không có vấn đề gì, phòng em bé cũng chuẩn bị tốt rồi, hầu hết những thứ khác cũng đã chuẩn bị xong, rồi anh sẽ thông báo với ba mẹ…”

Lúc này Thẩm Minh Dữu mới nhớ trong nhà thực sự có một phòng em bé được trang trí rất đẹp, xem ra Giang Trầm đã có tính toán trước, mong muốn làm ba của anh, thực sự trong thời gian ngắn đã thành hiện thực rồi, chỉ có điều —

“Nhưng, kia là phòng cho bé gái, làm sao anh chắc chắn bé cưng em sinh ra là con gái chứ?”

Thật sự Thẩm Minh Dữu rất tò mò, chẳng lẽ Giang Trầm thật sự có thể đoán được lần này, cô sẽ sinh ra một bé gái xinh xắn đáng yêu?

Giang Trầm nhìn cô, khẳng định nói: “Chắc chắn là con gái, thậm chí anh còn nghĩ xong tên rồi, gọi là Niệm Niệm, em cảm thấy thế nào?”

“Niệm Niệm, Niệm Niệm…” Thẩm Minh Dữu nhớ kỹ cái tên này, càng nghe càng thấy hay: “Rất dễ nghe, vậy gọi Niệm Niệm nhé.”

Cô sờ nhẹ cái bụng còn chưa có lộ ra, mặc dù biết bây giờ nó chỉ là một phôi thai nhỏ bé, nhưng vẫn ngây thơ hỏi: “Niệm Niệm, con thích cái tên này không?”

Giang Trầm cũng sờ bụng cô, thay Niệm Niệm trả lời mẹ: “Niệm Niệm nói con bé rất thích cái tên mới này.”

Kể từ khi biết được mình mang thai, Thẩm Minh Dữu bắt đầu cuộc sống mang thai ở nhà.

Lần đầu làm mẹ, trong lòng Thẩm Minh Dữu thật sự có hơi lo lắng và bất an, cô sợ mình không chăm sóc được đứa nhỏ, sợ mình không làm tốt vai trò của người mẹ. Thế nhưng cô lại cực kỳ mong đợi đứa con sắp chào đời này, đây là con của cô, là đứa con cô và Giang Trầm cùng nhau tạo ra. Sau này cục bột nhỏ sẽ gọi cô là mẹ, dựa vào vòng tay cô, mở to đôi mắt sáng trong, phun ra bọt sữa ngây thơ nhìn cô... Chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng Thẩm Minh Dữu đã cảm thấy rất vui và cảm động đến nỗi không thể diễn tả được.

Rõ ràng bụng cô còn nhỏ, bây giờ bé con vẫn chỉ là một phôi thai, hoàn toàn không biết gì nhưng giữa cô và đứa bé trong bụng hình như có một mối liên kết nào đó không thể giải thích được.

Sau đó, Thẩm Minh Dữu vì quá phấn khích nên bắt đầu mua, mua, mua. Miễn chúng là những món đồ dễ thương, phù hợp với trẻ nhỏ, Thẩm Minh Dữu đều cho người mang về nhà, nào là quần áo, giày dép, đồ chơi…không sót thứ gì. Không lâu sau phòng em bé được Giang Trầm thiết kế trước đó gần như đã được Thẩm Minh Dữu lấp đầy.

Vì em bé chưa đầy ba tháng nên Thẩm Minh Dữu khá cẩn thận. Bình thường chỉ ở nhà dưỡng thai, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vô cùng nhàn nhã. Trái lại mỗi ngày Giang Trầm đều rất bận rộn, thậm chí còn bận hơn trước kia, tuy nhiên, dù có bận đến đâu thì mỗi tối Giang Trầm cũng sẽ luôn tan làm đúng giờ, về ăn cơm với Thẩm Minh Dữu. Lúc ăn tối xong, hai người sẽ đi dạo trong sân nhỏ hoặc trong khu nhà, cùng nhau nói chuyện, sau đó rửa mặt rồi đi ngủ.

Mỗi lần Thẩm Minh Dữu đi dạo cùng Giang Trầm, sẽ gặp được những cụ ông và cụ bà cùng nhau đi dạo tiêu cơm, cô luôn cảm thấy dường như cô và Giang Trầm đã nhanh chóng bước vào trạng thái của vợ chồng già chỉ sau một thời gian ngắn kết hôn. Mỗi ngày đều lặp lại sinh hoạt của ngày hôm trước, yên bình mà lại chân thực.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hôm nay, sau bữa tối, khi Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cùng đi bộ ngoài sân nhỏ tiêu cơm như thường ngày thì Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu cứ cúi đầu đi bộ, không biết cô đang nghĩ gì nên anh mở miệng hỏi.

Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu, chỉ vào đôi vợ chồng già khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi vừa đi ngang qua, hỏi: “Anh có cảm thấy chúng ta rất giống họ không?”

Giang Trầm nhướng mày: “Giống chỗ nào chứ, bà Giang à, chúng ta trẻ hơn nhiều mà.”

“Trẻ sao? Đúng là em còn rất trẻ, nhưng còn anh, có đôi khi em cảm thấy anh không giống với những người trẻ cùng tuổi.”

Những gì Thẩm Minh Dữu nói đều là sự thật, đôi khi Giang Trầm cho cô cảm giác rất trưởng thành và vững vàng. Khi có chuyện anh không hề hoảng sợ, có thể xử lý mọi thứ đâu ra đấy, có kỉ luật và chừng mực, luôn lên kế hoạch và mục tiêu rõ ràng cho mọi việc… So với những người đàn ông ở độ tuổi của anh, Giang Trầm thật sự quá trưởng thành. Thật ra cô cũng không phải đang nói Giang Trầm già, chỉ là anh mang lại cho cô cảm giác chín chắn và an toàn thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play