Muốn uống thì cô đưa ly rượu trong tay mình cho anh trước.
Giang Trầm lắc đầu, Thẩm Minh Dữu thấy anh không cần, định cầm ly rượu tự mình uống, nhưng một giây sau, ly rượu vang trong tay đã bị người ta cướp đi.
Giang Trầm cầm lấy ly rượu vang của cô, ngửa đầu uống cạn, thậm chí một giọt cũng không để lại cho cô.
“...” Thẩm Minh Dữu khó hiểu nói: “Không phải anh không uống sao?” Tại sao phải cướp của cô.
Thẩm Minh Dữu không nghĩ nhiều, cô cúi đầu chuẩn bị rót lại một ly cho mình, nhưng chớp mắt ly rượu trong tay lại bị Giang Trầm cướp đi.
Lần này Thẩm Minh Dữu bất mãn: “Anh muốn làm gì?”
Giang Trầm đặt ly rượu vang xuống, nhìn ly rượu vang trên bàn, hỏi cô: “Thật sự muốn nếm thử sao?”
Thẩm Minh Dữu gật đầu.
Giang Trầm mỉm cười, ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn xuống, nháy mắt cô đã nếm được vị rượu vang trong miệng anh.
Chỉ là nếm thì nếm được rồi, nhưng thứ cô muốn không phải loại “thưởng thức” này.
Giang Trầm không cho cô thời gian nghĩ, ôm cô ngã xuống giường, sau đó nhét cô vào trong chăn, cũng không tiến hành bước tiếp theo, ngược lại tắt điện, xoay người ôm cô nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thẩm Minh Dữu bất mãn đá nhẹ anh, bị Giang Trầm đè lại, không thể nhúc nhích, Thẩm Minh Dữu đành phải ở trong bóng tối không cam lòng nhìn ly rượu vang trên bàn, sau đó ngáp một cái, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
***
Mấy ngày nay, sau khi về nước, khi Thẩm Minh Dữu đang thích nghi với cuộc sống tân hôn thì nhà họ Triệu xảy ra một chuyện lớn.
Không biết từ chỗ nào Triệu Diễm biết được trong trận hỏa hoạn năm đó, người cứu anh ấy không phải Triệu Kỳ, mà là Thẩm Minh Dữu, sau đó nhà họ Triệu nháo đến gà bay chó sủa.
Lúc này Thẩm Minh Dữu mới biết, thì ra Triệu Diễm vẫn luôn hiểu lầm người cứu anh ấy trong trận hỏa hoạn năm đó là Triệu Kỳ, luôn coi Triệu Kỳ là ân nhân cứu mạng anh ấy, mà Triệu Kỳ lại mạo danh ân nhân cứu mạng này, cùng với mẹ của cô ta lừa gạt hai ba con Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm.
Thật ra đây không phải lời nói dối quá thông minh, nếu Thẩm Minh Dữu vẫn ở nước ngoài, không về nước, có lẽ lời nói dối sẽ không dễ bị vạch trần. Nhưng sau khi cô về nước, bí mật này lại có thể che dấu lâu như vậy, điều này chỉ có thể cho thấy rõ mối quan hệ giữa cô và người nhà họ Triệu đã ít lại càng ít hơn, mới có thể để mẹ con Triệu Kỳ tiếp tục che giấu sự thật.
Thẩm Minh Dữu không hỏi nhiều về diễn biến tiếp theo của chuyện này, có lẽ cô thật sự buông bỏ, tâm trạng của cô cũng không bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện này.
Chỉ là Triệu Diễm luôn muốn gặp cô, đều bị cô từ chối, hơn nữa có Giang Trầm ra mặt. Mấy ngày sau, Triệu Diễm tạm thời dừng lại, không tiếp tục làm phiền cô nữa.
Thẩm Minh Dữu ném chuyện này sau đầu, vài ngày sau, cô đã thích nghi với nhà mới, cô gần như cũng thích nghi được cuộc sống hôn nhân với Giang Trầm, nhưng rất nhanh, Thẩm Minh Dữu lại phát hiện, dường như Giang Trầm đối xử với cô khác hẳn.
Cũng không phải đối xử không tốt với cô, mà là quá tốt với cô rồi, mỗi ngày đều quan tâm cô có ăn cơm đúng giờ không, tâm trạng thế nào, sẽ dặn cô chú ý nghỉ ngơi, chú ý giữ gìn sức khỏe…đủ loại chuyện nhỏ, chỉ cần có liên quan tới cô, Giang Trầm đều sẽ quan tâm.
Chỉ có điều Thẩm Minh Dữu cảm thấy Giang Trầm đối tốt với cô như vậy lại có gì đó không bình thường.
Ví dụ như mấy ngày gần đây, Giang Trầm rất ít khi chạm vào cô.
Phải nói từ sau khi hưởng tuần trăng mật trở về, dường như cuộc sống vợ chồng hai người trở nên không hài hòa.
Buổi tối khi đi ngủ, phần lớn chỉ là đắp chăn nói chuyện thuần túy, khác hoàn toàn khi hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo, mọi lúc mọi nơi đều muốn mệt c.h.ế.t cô.
Thẩm Minh Dữu bắt đầu suy nghĩ lung tung —
Chẳng lẽ Giang Trầm chán cô nhanh vậy sao?
Không đến mức đó đâu.
Buổi tối, có mấy lần, ánh mắt Giang Trầm nhìn cô giống khi anh nhìn cô trên hòn đảo, cho nên chắc hẳn anh vẫn có cảm giác với cô.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Thẩm Minh Dữu không nghĩ ra, sau đó tâm trạng hơi khó chịu.
Giang Trầm đã giảm bớt lượng lớn công việc, dành nhiều thời gian thích nghi cuộc sống hôn nhân với cô, nhưng Thẩm Minh Dữu biết thật ra Giang Trầm rất bận, có mấy buổi tối lúc cô tỉnh ngủ, phát hiện bên cạnh không có ai, vừa tìm thì thấy Giang Trầm không ngủ được, tới thư phòng tăng ca rồi.
Trong nhà này, hình như chỉ có Thẩm Minh Dữu giống người rảnh rỗi, ở nhà không có việc gì, còn luôn cần anh bầu bạn.
Bởi vì suy nghĩ lung tung nhiều, đêm rồi nhưng Thẩm Minh Dữu có chút mất ngủ, có thể vì buổi tối ngủ không ngon, ban ngày có lúc tinh thần không tốt hay sẽ buồn ngủ hoặc là tâm trạng trở nên hơi khó chịu một cách khó hiểu.
Tối hôm nay, sau khi Giang Trầm ngủ với cô một lúc như thường ngày, chắc anh cho rằng cô đã ngủ rồi, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường rồi rời khỏi.
Thẩm Minh Dữu mở mắt trong bóng tối, xoay người nhìn Giang Trầm rời đi.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đứng dậy, đi thẳng tới thư phòng của Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu không gõ cửa, cô nhẹ nhàng hé cửa, lặng lẽ thò đầu vào, định nhìn như hai đêm trước rồi im lặng về phòng.
Nhưng khi cô lén lút thò đầu vào, lại tình cờ nhìn thẳng vào mắt Giang Trầm.
Thẩm Minh Dữu: “...”
“Sao em chưa ngủ?” Giang Trầm đứng dậy đi về phía cô, thấy cô không đi giày, lông mày hơi nhíu lại, anh tháo giày mình ra, cúi đầu muốn giúp cô đi giày vào.
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm cúi đầu muốn giúp cô đi giày, gót chân giẫm trên đất nhưng lại không muốn nhấc lên.
Giang Trầm thấy cô không phối hợp, dứt khoát ôm lấy cô, sải bước đi tới ghế sau bàn ngồi xuống.
“Sao vậy?” Giang Trầm ôm cô ngồi trên người mình, hỏi cô.
Thẩm Minh Dữu không nói gì.
Giang Trầm liền biết Thẩm Minh Dữu đang giận dỗi.
Thẩm Minh Dữu rất ít khi giận dỗi anh như này, thậm chí Giang Trầm còn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Giang Trầm: “Bà Giang, em biết bạo lực và phớt lờ gia đình là hành vi rất xấu đấy.”
Thẩm Minh Dữu phản bác: “Em mới không như vậy.”
Cô chỉ không muốn trả lời, cũng không biết nên trả lời câu hỏi của anh như nào mà thôi, cô sẽ không đội cái mũ bạo lực và phớt lờ gia đình này.
“Rốt cuộc em bị sao vậy? Em nói thì anh mới biết xảy ra chuyện gì chứ, nếu như anh có chỗ nào không tốt, mong bà Giang nhà anh có thể tha thứ cho anh, hơn nữa cho anh một cơ hội chuộc lỗi.”
Thẩm Minh Dữu liếc nhìn anh: “Em không rộng lượng như vậy.”
Cô luôn rất ích kỷ.
“...” Nhìn vợ thích chống đối anh, Giang Trầm không khỏi bật cười, lúc này anh mới biết, Niệm Niệm luôn thích chống đối anh, có lẽ anh biết tính cách này giống ai rồi.
“Anh cười cái gì?” Thẩm Minh Dữu thấy anh cười, bất mãn nói: “Em buồn cười lắm sao?”
Giang Trầm không cười nữa, anh ý thức được hình như bà Giang nhà anh thật sự có vấn đề gì đó, nếu không sẽ không giống như bây giờ, tâm trạng giận dỗi như một quả pháo nhỏ, nhìn đâu cũng không vừa mắt.
Giang Trầm cúi đầu thân mật cọ mũi cô, dịu dàng hôn lên mắt, má và khóe miệng cô…
Sau khi được trấn an, Thẩm Minh Dữu lại có chút hối hận bản thân vừa nãy giận dỗi linh tinh, thật sự Giang Trầm không có làm gì, là chính cô luôn suy nghĩ lung tung, tâm trạng hơi không ổn định mà thôi.
“Em xin lỗi.” Thẩm Minh Dữu nhẹ giọng xin lỗi.
Giang Trầm mân mê tai cô: “Không cần xin lỗi anh, anh không nhận ra ngay tâm trạng em không tốt, anh cũng có chỗ làm không tốt.”
Thẩm Minh Dữu lắc đầu, Giang Trầm làm rất tốt, chỉ là đôi khi, thật sự cô là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, hơn nữa mấy ngày nay, tâm trạng của cô rất thất thường, Giang Trầm không phát hiện ra mới là bình thường đấy.
“Chỉ có điều bà Giang có thể nói cho anh biết tại sao em lại không vui không?”
Thẩm Minh Dữu nói: “Em cũng không biết tại sao, không hiểu sao cứ cảm thấy muốn nổi nóng.”
Giang Trầm tính toán thời gian một chút, vốn anh định hai ngày nữa đưa Thẩm Minh Dữu đi bệnh viện, xem ra bây giờ Dữu Dữu đã mang thai rồi, mặc dù đúng như sắp xếp, nhưng trong lòng Giang Trầm vẫn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng thời cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Mặc dù vẫn luôn chắc chắn rằng Niệm Niệm sẽ tới, nhưng có đôi khi anh không tránh khỏi có chút lo lắng.
Chỉ là mấy ngày nay anh cũng xem một chút tài liệu về phụ nữ có thai, lúc mang thai hơn một tháng, phần lớn phụ nữ có thai cảm xúc không ổn định, bây giờ Dữu Dữu mang thai không quá mười ngày, tại sao tâm trạng không ổn định chứ.
Giang Trầm vừa muốn nói ngày mai đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không đợi anh mở miệng, ngay giây sau đã nghe thấy từ trong n.g.ự.c truyền đến giọng nói trách móc: “Ngài Giang, anh thay đổi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT