Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm: “...”
Niệm Niệm tưởng rằng mình nhìn nhầm, cô bé mở to mắt nhìn lại, thấy mũi tên vẫn dừng ở ô “Bắt đầu lại từ đầu”.
Bả vai Niệm Niệm lập tức xìu xuống, cái bụng nhỏ tròn vo cũng hóp vào, rụt cái đầu nhỏ nhìn mũi chân của mình mà không nói lời nào.
[Ôi, bảo bối nhỏ của tôi đáng thương quá, thật sự quay trúng ô “Bắt đầu lại từ đầu” rồi, một ô nhỏ xíu vậy mà lại bị quay trúng thật.]
[Ha ha ha, hình như vận may của Niệm Niệm không được tốt lắm, phải bắt đầu trò chơi lại từ đầu, xem ra cả nhà Niệm Niệm thật sự không có duyên với hạng nhất.]
[Niệm Niệm không vui rồi, hiện tại trong bốn nhóm gia đình thì gia đình Niệm Niệm đang đứng hạng nhất, sau khi quay vòng quay, nhà Niệm Niệm lại trở thành gia đình cuối cùng, chắc chắn Niệm Niệm đang tự trách trong lòng.]
…
Không còn cách nào khác, quy tắc trò chơi là quy tắc trò chơi, bọn họ chỉ có thể lái xe trở lại điểm bắt đầu một lần nữa.
Lần này, Thẩm Minh Dữu mở xe và ngồi vào ghế lái, Giang Trầm chịu trách nhiệm xuống chỗ ngồi phía sau để chăm sóc Niệm Niệm.
Thấy Niệm Niệm không vui, Giang Trầm dỗ dành nói: “Không sao đâu Niệm Niệm, tuy kết quả cũng rất quan trọng, nhưng quá trình cũng quan trọng không kém. Hơn nữa, chưa đến phút cuối cùng, không ai biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao mà. Trước mắt chúng ta chỉ cần dốc hết sức lực, không thẹn với lương tâm là tốt rồi.”
Niệm Niệm vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn ba và hỏi: “Tại sao vận may của Niệm Niệm kém vậy ạ?”
Giang Trầm có hơi sửng sốt, thì ra điều làm Niệm Niệm phiền muộn cả buổi, khiến Niệm Niệm không vui là vấn đề này.
Giang Trầm hỏi: “Ai nói vận may của Niệm Niệm kém vậy?”
“Không ai nói cả, do Niệm Niệm tự cảm thấy vậy.” Niệm Niệm đếm từng cái vận may không tốt mà mình đã trải qua: “Trong tập đầu tiên của chương trình, Niệm Niệm đã rút thăm được chiếc xe lửa màu xanh có tốc độ chậm nhất. Lúc ghi hình chương trình, Niệm Niệm còn bị chó rượt và bị ngỗng đuổi. Khi con ở nhà trẻ, mỗi lần giáo viên cho bọn con chơi trò rút thăm, thứ Niệm Niệm rút được luôn không tốt, còn có vòng quay may mắn của hôm nay nữa…”
Niệm Niệm chốt lại câu cuối với vẻ thất vọng: “Chắc chắn là vận may của Niệm Niệm không được tốt.”
“...” Giang Trầm cười nói: “Niệm Niệm, rút thăm được cái gì là vấn đề về xác suất, không liên quan gì đến vận may cả. Còn việc con bị chó đuổi và ngỗng rượt trong chương trình thì con nghĩ thử xem, ngoài con ra có phải anh Khương Tiểu Húc cũng bị không? Chẳng lẽ vận may của thằng bé cũng không tốt sao?”
Đúng lúc này, Khương Húc gọi điện thoại tới.
Sau khi bắt máy, giọng nói vui mừng của Khương Húc lập tức truyền tới: “Niệm Niệm, Niệm Niệm, anh vừa quay vòng quay may mắn, ô mà anh quay trúng là tiến thêm một cửa, mẹ anh sợ ma, vừa hay nhà anh không cần phải vào ngôi nhà ma nữa, ha ha, vui quá đi…, Niệm Niệm, em quay trúng cái gì?”
Niệm Niệm nhìn ba một chút, tâm trạng càng suy sụp hơn: “Em quay trúng ô bắt đầu lại từ đầu.”
“Hả?” Khương Húc vô cùng kinh ngạc: “Ơ kìa Niệm Niệm, sao vận may của em lại không được tốt vậy!”
Khương Húc nói: “Xem ra lần này anh đứng hạng nhất rồi, nhưng không sao, chờ anh nhận được giải thưởng lớn, anh sẽ chia phần cho em nha!”
Sau khi cúp điện thoại, Niệm Niệm càng trở nên ủ rũ: “Vận may của anh Khương Húc tốt thật, chỉ có vận may của Niệm Niệm là không tốt thôi.”
“Sao như thế được.” Giang Trầm sờ lên cái đầu nhỏ của con gái. Vì muốn cho Niệm Niệm phấn chấn trở lại nên Giang Trầm đề nghị: “Như vậy đi, ba và Niệm Niệm sẽ chơi trò kéo búa bao, nếu như Niệm Niệm thắng thì sẽ chứng minh vận may của Niệm Niệm không phải kém, được không nào?”
Niệm Niệm muốn nói rằng mình sẽ không chơi kéo búa bao, nhưng thấy ba đã giơ nắm đ.ấ.m lên, Niệm Niệm nghĩ cứ vươn tay phối hợp vậy.