“Lại là tổng giám đốc Giang hửm?” Sau khi Hoắc Tinh Trạch bên kia diễn xong thì đi tới, thấy Thẩm Minh Dữu đang nhắn tin thì cũng đoán được người kia là ai.

Thẩm Minh Dữu gật đầu.

Hoắc Tinh Trạch nhún vai nói: “Vị tổng giám đốc Giang nhà chị cũng thú vị ghê. Hồi trước chị ở nhà, anh ta không tìm chị. Giờ khó khăn lắm chị mới ra ngoài làm việc, anh ta lại làm phiền chị mỗi ngày. Đàn ông là vậy đó, chị phớt lờ anh ta, anh ta sẽ vội vàng đi tìm…”

Khi chỉ có hai người với nhau thì Hoắc Tinh Trạch và Thẩm Minh Dữu nói chuyện thoải mái hơn so với bình thường, không cần phải mang cái mác ngôi sao. Thẩm Minh Dữu thấy cậu ấy càng nói càng thái quá, đưa tay gõ lên trán cậu ấy một cái, uốn nắn cậu ấy: “Gọi anh rể.”

Trước đây, khi Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm sống ở nước ngoài, Hoắc Tinh Trạch thường xuyên đi thăm bọn cô. Đối với tình trạng hôn nhân của Thẩm Minh Dữu như thế nào, cậu ấy ít nhiều cũng biết một chút. Vì vậy, đối với người “anh rể” này, kỳ thực thì Hoắc Tinh Trạch không có thiện cảm gì lắm.

Hoắc Tinh Trạch tặc lưỡi một tiếng, lấy điện thoại trong tay Thẩm Minh Dữu: “Được rồi, đừng nhắn tin nữa, đạo diễn đang gọi kìa, chị mau qua đó đi.”

Thẩm Minh Dữu quay đầu lại thì thấy đạo diễn thật sự đang gọi, cô đành đứng dậy đi tới chỗ đạo diễn.

Bên kia, Giang Trầm đang gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Dữu mà thấy Thẩm Minh Dữu không trả lời thì lập tức gọi điện thoại tới.

Vừa khéo điện thoại ở trong tay Hoắc Tinh Trạch, sau khi thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, khóe miệng cậu ấy cong lên, bắt máy alo một tiếng.

Giang Trầm thấy người nghe máy là đàn ông, anh cau mày hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi là Hoắc Tinh Trạch.”

Giang Trầm nghe xong, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Xin hỏi vợ tôi đang ở đâu?”

“Chị Dữu đi quay phim rồi, chị ấy giao điện thoại cho tôi giữ hộ. Nếu tổng giám đốc Giang có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh.”
“Không cần.” Giang Trầm nói: “Lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô ấy sau.”

Sau khi cúp máy, Giang Trầm cầm điện thoại trầm tư. Những thứ như điện thoại này liên quan đến rất nhiều việc riêng tư. Nếu như không phải là người tin tưởng tuyệt đối thì sẽ không dễ dàng giao điện thoại cho đối phương giữ hộ. Vậy chỉ có thể nói rằng Thẩm Minh Dữu rất tin tưởng Hoắc Tinh Trạch.

Dù tự nói với bản thân rằng loại tin tưởng này của Thẩm Minh Dữu chỉ là xuất phát từ sự tin tưởng với bạn bè. Nhưng trong lòng của Giang Trầm giống như có tảng đá đè nặng, đặt lên cũng không được mà bỏ xuống cũng không xong. Anh như mắc xương trong cổ họng, cả người không thoải mái.

Giang Trầm xem lại lịch sử trò chuyện trong điện thoại. Phát hiện mấy ngày nay, Thẩm Minh Dữu rất ít khi trả lời tin nhắn của anh. Anh gọi điện tới thì Thẩm Minh Dữu không nhận hoặc là trợ lý nghe. Đừng nói đến việc gặp mặt, ngay cả gọi điện thoại cho vợ cũng khó khăn.

Còn Hoắc Tinh Trạch kia lại ở đoàn làm phim, sớm chiều thân thiết với Thẩm Minh Dữu!

Giang Trầm nhíu mày, người đàn ông tên Hoắc Tinh Trạch này, anh thấy không vừa mắt.

Lúc Giang Trầm đang ngồi ở bàn làm việc cầm điện thoại suy ngẫm thì có người đẩy cửa phòng làm việc ra.

Giang Trầm ngẩng đầu thấy người đến là Tiêu Hàng thì giơ tay ra hiệu cho thư ký ở phía sau đi ra ngoài, rồi lại cầm bút vùi đầu vào làm việc.

Tiêu Hàng ngồi xuống ghế đối diện với Giang Trầm, bất mãn nói: “Tại sao tôi vừa đến là cậu lại làm việc rồi?”

Vừa rồi, lúc cậu ta xông vào đã thấy cảnh Giang Trầm cầm điện thoại ngẩn người.

“Có chuyện thì nói, không có chuyện thì đi.”

Tiêu Hàng thấy anh lại muốn đuổi người, vội vàng nói: “Chuyện Niệm Niệm làm tiểu hoa đồng cho tôi, cậu nói phải thương lượng với vợ, rốt cuộc đã thương lượng xong chưa?”

Tiêu Hàng thở dài nói: “Chuyện nhỏ như vậy, cậu còn phải thông qua sự đồng ý của vợ. Tổng giám đốc Giang, xem ra người làm chồng như cậu đúng là không có địa vị gì hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play