"Chú Giang ơi, tối nay con có thể đến nhà chú ngủ không ạ?"

Giang Trầm: "..."

Khương Húc không muốn về nhà. Mấy ngày nay, ba cậu nhóc đi công tác nên không có ở nhà. Bà ngoại thì tới nhà cậu nhóc ở, nhưng mẹ và bà ngoại luôn không hợp nên cứ cãi nhau mãi. Khương Húc cảm thấy mấy ngày bà ngoại ở đây, tính tình của mẹ càng ngày càng tệ, sáng sớm nay cậu nhóc còn bị mẹ đánh vào mông.

Trong lòng Khương Húc, chú Giang là siêu nhân giúp cậu nhóc đuổi ngỗng trắng lớn đi, mà ngày thường dì Thẩm rất dịu dàng với các bạn nhỏ, không giống với mẹ cậu nhóc chút nào. Khương Húc hâm mộ Niệm Niệm nhất, bởi vì ba mẹ cô bé luôn rất dịu dàng với cô bé.

Khương Húc rất hâm mộ.

Cậu nhóc cũng muốn trải nghiệm cảm giác êm ấm của nhà Niệm Niệm.

"Có được không ạ?" Thấy chú Giang không nói lời nào, Khương Húc hỏi lại một lần nữa với ánh mắt mong chờ.

Niệm Niệm biết hôm nay anh Khương Húc lại bị đánh đòn, thấy cả ngày nay tâm trạng của Khương Húc rầu rĩ không vui, cô bé cũng nhìn ba và nói: "Ba ơi, ba đưa anh Khương Húc về nhà mình đi ạ."

"Chú Giang, cháu hứa cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời sau khi đến nhà chú." Thấy chú Giang không gật đầu, Khương Húc sốt ruột nói: "Nếu không, cháu làm con trai của chú với dì Thẩm cũng được ạ."

Kiếp này, chú Giang và dì Thẩm không thể làm ba mẹ ruột của cậu nhóc. Nhưng trong lúc sốt ruột, cái đầu nhỏ của Khương Húc đột nhiên nghĩ ra cậu nhóc hoàn toàn có thể để cho chú Giang và dì Thẩm làm ba mẹ nuôi của mình. Tính ra thì cũng không khác gì với ba mẹ ruột là mấy, còn có em gái ngoan ngoãn như Niệm Niệm, dù thế nào đi nữa thì cậu bé cũng không thiệt thòi.

Giang Trầm buồn cười vỗ lên trán, lời của đứa nhỏ thật khiến người ta bất ngờ, có đôi khi quả thực quá bất ngờ, nếu anh còn không lên tiếng, sợ là giây tiếp theo Khương Húc sẽ trực tiếp gọi anh là ba.

"Bạn nhỏ Khương Húc này..." Giang Trầm vừa muốn từ chối Khương Húc, nói rằng không có sự đồng ý của ba mẹ cậu nhóc, anh không thể đưa Khương Húc về nhà được. Nhưng anh bỗng nhìn thấy một bóng người bước đến từ phía sau Khương Húc, sau đó anh lập tức ngậm miệng lại.

"Khương Tiểu Húc, có phải con thích ăn đòn không?" Phương Đường vừa tới đã nghe được con trai mình vội vàng muốn làm con trai nhà người khác, cái này là gì.

Lỗ tai Khương Húc bị mẹ nhéo, thằng bé hét lớn: "Con ăn đòn còn ít sao, mẹ toàn đánh con thôi, con không muốn về nhà, hôm nay con sẽ ở nhà Niệm Niệm!"

"Mẹ thấy con là muốn ăn đòn." Phương Đường giả vờ muốn đánh vào m.ô.n.g Khương Húc, Khương Húc che m.ô.n.g chạy về phía Niệm Niệm trốn, thằng bé vừa trốn vừa trêu chọc mẹ mình, vẻ mặt thiếu đòn: "Mẹ đến đây, hahaha, mẹ không đánh được con đâu."

Phương Đường tức giận đến nỗi đi giày cao gót cũng muốn đuổi theo Khương Húc.

Khi Thẩm Minh Dữu đến đây, thứ cô nhìn thấy chính là khung cảnh hỗn loạn này.

Cũng may lớp mẫu giáo nghỉ hè nên học sinh không nhiều, lúc này đa số các em đã được ba mẹ đón về, ngoài cửa cũng không còn ai, nếu không với bộ dạng này của Phương Đường sẽ sớm bị người khác chụp ảnh rồi đăng lên mạng, sau đó nó sẽ trở thành hot search.

Thẩm Minh Dữu nói: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Niệm Niệm và Giang Trầm nghe thấy giọng nói của cô, lập tức quay đầu lại, sau khi phát hiện là cô, Niệm Niệm kinh ngạc chạy về phía mẹ, ôm lấy chân trái của cô: "Mẹ, mẹ về rồi!"

Khương Húc cũng chạy theo Niệm Niệm và nói: "Dì Thẩm, dì đã về rồi!"

Thẩm Minh Dữu sờ sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm: "Mẹ về rồi."

Sau khi nhìn một chiếc bánh bao nhỏ khác treo trên chân phải của mình, Thẩm Minh Dữu cũng sờ sờ cái đầu nhỏ của Khương Húc.

Giang Trầm nhìn thấy vợ mình bị hai cái bánh bao nhỏ một bên trái một bên phải ôm, Niệm Niệm con mình thì cũng hiểu, sao Khương Tiểu Húc cũng gấp gáp ôm cô chặt như vậy, như thể người trước mặt cũng là mẹ ruột của thằng bé thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play