Triệu Chấn Hải không muốn đi nói: “Chú không đi, chú ở đây với mẹ con.”

Thẩm Minh Chương chỉ đành để Triệu Chấn Hải ở lại.

Lúc này, dường như Phương Ký Cần nhớ ra gì đó, bà ta nắm lấy tay Thẩm Minh Dữu mong chờ nói: “Minh Dữu, ngày mai dì còn có thể đến tham gia chương trình của con không?”

Phương Ký Cần rất muốn tham gia chương trình này, một là vì đây là sự chấp nhận của Thẩm Minh Dữu đối với bà ta. Bà ta không có con gái, lần đầu tiên gặp mặt bà ta đã thích cô con gái riêng Thẩm Minh Dữu này, hai là vì có thể lên chương trình chơi bé bé Niệm Niệm, Phương Ký Cần không thể diễn tả được rằng bà ta vui đến mức nào, để lên chương trình hôm nay bà ta còn đặc biệt đi làm một kiểu tóc mới.

Thẩm Minh Dữu cười nói: “Dì bị như này rồi còn đi tham gia chương trình, con sợ là anh con sẽ nói con bắt nạt dì.”

Phương Ký Cần không chỉ bị thương ở đầu mà còn chân trái còn phải bó thạch cao, chắc chắn là không thể tham gia ghi hình chương trình vào ngày mai.

Thẩm Minh Chương lại rất lo lắng: “Vậy việc ghi hình chương trình ngày mai có gặp vấn đề gì không?”

Triệu Diễm căn bản không hề biết gì về việc ghi hình chương trình, nhưng anh ấy biết ngày mai Thẩm Minh Dữu lại phải đưa Niệm Niệm đi ghi hình chương trình 《Mẹ Là Siêu Nhân》, có vẻ như khách mời ngày mai của chương trình chính là Phương Ký Cần.

Triệu Diễm ở bên cạnh nói: “Dữu Dữu, dì Phương không đi được thì anh đi có được không?”

Thẩm Minh Dữu oán hờn mắng anh ấy: “Tập này của chương trình là mời mẹ chồng hoặc là mẹ đến tham gia, anh muốn thay đổi giới tính để tới đó à?”

Triệu Diễm: “...”

Cô lại nhìn về hướng Thẩm Minh Chương và Phương Ký Cần nói: “Mọi người yên tâm, lát nữa con sẽ gọi điện cho mẹ chồng con xem thử bà ấy có thể tới không, nếu không thể tới thì thôi vậy, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.” Triệu Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em có thể liên lạc được với mẹ chồng em mới là lạ.”

Đúng như những gì Triệu Diễm dự đoán, trên đường Thẩm Minh Dữu đến nhà trẻ đón Niệm Niệm đã gọi cho mẹ chồng một cuộc điện thoại, nhưng phát hiện ra là không gọi được.

***

Thẩm Minh Dữu thấy Phương Ký Cần không có vấn đề gì nghiêm trọng nên rời khỏi bệnh viện, rồi đi thẳng tới trường mẫu giáo của Niệm Niệm.

Xe vừa tới cách cổng một khoảng không xa, đúng lúc cổng trường mẫu giáo được mở ra, đã đến giờ tan học của các bạn nhỏ.

Thẩm Minh Dữu không báo cho Giang Trầm trước, nên anh cũng không biết chuyện cô trở về sớm. Cô ngồi trên chiếc xe ở bên kia đường, nhìn qua cửa sổ xe, cô lập tức phát hiện ra bóng dáng Giang Trầm lẫn trong nhóm phụ huynh đón con tan học.

Tới đón con hầu hết là những ông bà khá cao tuổi hoặc các mẹ bỉm trẻ. Ông bố bỉm sữa trẻ như Giang Trầm nhìn có hơi lạc quẻ trong đám đông.

Thẩm Minh Dữu hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay, cô biết được từ chỗ Niệm Niệm rằng mỗi ngày tan học ba đều đích thân đến đón cô bé, Giang Trầm không hề nhờ người khác làm giúp. Tuy rằng sau khi đón Niệm Niệm xong, phần lớn thời gian Giang Trầm sẽ đưa con gái đến công ty tăng ca, nhưng biểu hiện của anh trong những ngày này vẫn khá ổn.

Niệm Niệm đeo cặp sách nhỏ, sóng vai cùng Khương Húc đi ra ngoài, chỉ thấy Niệm Niệm tung tăng bước chân nhỏ, xem ra tâm trạng cô bé có vẻ rất tốt. Còn Khương Húc thì đang ôm cặp sách, mặt thì cúi gằm, nhìn có vẻ ủ rũ.

Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy ba thì lập tức hỏi: "Ba ơi, tối nay mẹ sẽ về nhà chứ ạ?" Nghĩ đến việc sắp được gặp mẹ là Niệm Niệm cảm thấy rất vui.

Giang Trầm gật nhẹ đầu rồi chào giáo viên, khi anh đang muốn đưa con gái đi thì phát hiện ống quần của mình bị một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy.

Giang Trầm quay đầu lại, Khương Húc đang túm lấy ống quần của anh, ngẩng đầu và mở to hai mắt nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play