Trận đấu ngày hôm sau xem như trận hữu nghị, ngoài Hạt Tử và Muộn Du Bình biểu hiện hơi có vẻ PK một chút, suốt quá trình chúng tôi đều tụt đằng sau, cả Tiểu Hoa cũng chỉ thể hiện thiên phú, không có biểu hiện gì quá xuất sắc.
Nếu chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp, thì không thể tham gia tốt môn “cưỡng ngựa bắn súng” này, nhưng khi thi đấu kết thúc, tôi và Tiểu Hoa cũng dần dần nắm bắt được kỹ thuật. Nhưng lúc này đã muộn rồi. Cho nên đối với những loại hình vận động phức tạp mà nói, huấn luyện và thiên phú đều không thể thiếu.
Kết quả đội địa phương phát huy ổn định, chiếm hết hạng 1, 2, 3, còn chúng tôi tuy được Hạt Tử và Muộn Du Bình kéo điểm, nhưng do chúng tôi vướng chân dữ quá, cuối cùng vẫn không giành được hạng nào, nhưng hai người họ lại nhận được không ít lời khen.
Quá trình hết sức vui vẻ, Giang Bạch chụp cho chúng tôi rất nhiều hình nhếch nhác.
Cuối cùng Giang Bạch tiễn chúng tôi rời khỏi, tôi cảm thấy cậu ta muốn nói lại thôi, thì hỏi cậu ta sao vậy, cậu ta hỏi tôi: “Đừng đến Quảng Tây được không?”
“Tại sao?”
Cậu ta nhìn chúng tôi, im lặng một hồi, nói: “Không có gì, hơi lưu luyến các chú.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play