5.

Nhưng ngay khi vừa chuẩn bị đứng dậy, tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã trở lại trên ghế sofa.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa mở từ phòng con gái.

Từ khi bị xâm phạm, con gái tôi mắc chứng tự kỷ, cũng chưa từng chủ động rời khỏi phòng. Ngay cả đồ ăn cũng phải để ngoài cửa.

Nhưng vào lúc này, con bé lại đi chân trần đến trước mặt tôi….

"Bố, con xin lỗi."

Năm ngày, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng của con bé sau năm ngày.

Vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Tôi muốn ôm con bé nhưng cơ thể tôi không thể cử động được. Ngay cả đôi môi cũng không thể kiểm soát được.

"Con…con đang làm gì vậy"

Thật đáng tiếc, con bé lại phớt lờ tôi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Lúc này tôi mới để ý lọ thuốc ngủ của vợ tôi đã mở nắp, đáy ly nước tôi vừa uống có cặn thuốc…

Còn con dao găm tôi chuẩn bị đã biến mất.

6.

Con gái, con rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Nếu con bé muốn báo thù thì khác nào như dê vào miệng cọp không!

Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng ngay lập tức lại ngã xuống.

Không được, thân thể tôi đang không nghe lời.

Tôi cúi xuống bàn, cố gắng châm điếu thuốc.
Sau khi run rẩy bật lửa, tôi cúi đầu để tàn thuốc rơi trên mu bàn tay.

“Ồn quá——”

Cơn đau dữ dội ập đến, đầu óc tôi tỉnh táo hơn, tay cũng không còn run rẩy nhiều như trước nữa.

Tôi loạng choạng bước ra cửa. Khi tôi chạy đến cổng của tiểu khu thì trên đường đã không có một bóng người, còn con gái tôi cũng không thấy đâu.

Chắc chắn là con bé đang đi tìm hung thủ.

7.

Không lãng phí một giây nào, tôi bắt taxi rồi đi thẳng đến khu dân cư nơi hung thủ đang sinh sống.

Tôi cũng cố ý dặn dò tài xế đi chậm một chút.

Nửa đêm, tôi nhìn chằm chằm vào hai bên đường nhưng đến tận khi xe chạy đến cổng tiểu khu, tôi vẫn không nhìn thấy con gái mình.

Tôi không biết con gái tôi sẽ đi hướng nào nhưng tôi biết đích đến của con bé và tôi giống nhau.

Chắc chắn con bé đã nhìn thấy vợ tôi bị thằng súc sinh kia….Chỉ như vậy con bé mới nghĩ đến việc báo thù.

Con bé ngốc nghếch này, cho dù thật sự muốn giết người thì cũng phải là người cha này làm!

Đây là một tiểu khu rất cao cấp, có camera giám sát khắp nơi, vì để né tránh camera nên tôi đã đội mũ lên.

Hành lang trên tầng mười ba vô cùng yên tĩnh.

Hình như con gái tôi vẫn chưa tới nên tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khi bước đến cầu thang, tôi rút điếu thuốc ra, chuẩn bị đợi con gái tới, lúc đó tôi sẽ cố gắng ổn định cảm xúc của con bé, sau đó mới đi tìm tên súc sinh kia.

Nhưng không ngờ, tôi vừa châm lửa lên, khóe mắt tôi hiện lên một ánh sáng nhạt. Một chiếc kẹp tóc hình con gấu.

Đó là món quà sinh nhật tôi tặng cho con gái tôi.
Con bé vẫn luôn coi nó như bảo bối, dù không kẹp lên tóc nhưng vẫn luôn ghim nó lên quần áo…

Con bé vậy mà đã đến trước tôi!

8.

Bình tĩnh!

Tôi buộc chính mình phải đặt bàn tay run rẩy xuống.

Nếu con gái tôi thực sự ở bên trong, việc tùy tiện phá cửa sẽ chỉ khiến con bé gặp nguy hiểm hơn.

Tôi áp tai vào cánh của. Cách qua một cách cửa chống trộm tôi không thể nghe rõ nhưng vẫn phân biệt được giọng nói của hung thủ, hơn nữa hắn còn đang cười.

Trong đầu tôi nhảy ra một hình ảnh. Con gái tôi bị bịt miệng tuyệt vọng ngã xuống đất, hung thủ nở nụ cười dâm đãng chậm rãi đi về phía con bé đang bất lực.

Thậm chí khả năng khi tới gần liền cởi quần áo. Không thể báo cảnh sát, thời gian không kịp nữa rồi.

Tôi phải dụ hắn ra ngoài trước khi hắn có thể thực hiện được hành vi. Làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?!

Chậm trễ thêm một giây thì con bé thêm một phần nguy hiểm.

Ngay lúc đầu óc tôi đang rối bời, tôi nhìn thấy ánh sáng chiếu qua ở dưới chân khung cửa.

Đèn!

Tôi không quan tâm đến việc có bị nghe thấy hay không, tôi đưa tay nắm lấy cánh cửa giếng điện bên cạnh rồi dùng hết sức lực kéo nó ra.

Có bốn cầu dao điện, tôi không có thời gian để ý xem đó là cầu dao của nhà nào, tất cả đều giật xuống.

Sau đó nhìn về phía cửa, thấy một mảng tối đen như mực.

"Bùm!"

Đầu tiên là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu và ép mình vào cánh cửa.

Sau một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng Bíp.

Khóa cửa được mở ra.

9.

Tôi định nhân lúc hắn mở cửa ra để kiểm tra điện thì sẽ lao vào nhà rồi đóng cửa lại rồi sẽ gọi cảnh sát.

Nhưng tôi quên mất, đèn hành lang là dùng điện công cộng!

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đèn hành lang đồng thời bật sáng.

Tôi nín thở nhìn cánh cửa ngày càng mở rộng hơn cho đến khi nhìn thấy bên trong có một bàn tay xuất hiện cùng con dao găm.

Quả thực con gái tôi đang ở trong đó.

Tôi chưa nhận thức được nguy hiểm nên chỉ cầu mong hung thủ chạy nhanh ra ngoài kiểm tra.

Không ngờ hắn ta lại cẩn thận như vậy, mở cửa được một nữa rồi thò đầu ra ngoài xem xét trước.

Nhìn cái đầu hói của hắn, tôi biết mình chỉ có thể liều chết một phen.Tôi siết chặt nắm chặt nắm tay rồi đập mạnh.

Trong lúc hắn cúi đầu vì đau đớn, tôi dùng sức ấn mạnh hắn xuống rồi cưỡi lên người hắn. Sau đó, tôi túm lấy ít tóc còn sót lại của hắn rồi đẩy mạnh về phía trước.

Ngay lập tức, đèn tắt.

May mắn thay mọi chuyện đều suôn sẻ, hắn ta đã nằm ở ngoài cửa, chỉ còn hai chân ở trong cửa. Chỉ cần đá hai cái chân ra rồi đóng cửa lại là xong.

"Bố!"

Trong bóng tối, tiếng khóc của con gái tôi chợt vang lên.

"Này! Đừng sợ, có bố ở đây..."

Khi tôi trả lời con gái thì hung thủ đã quay người lại đây.

Một giây tiếp theo, đùi của tôi bị mũi dao đâm trúng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play