Được rồi, làm xong cho anh rồi.” ông chủ đi ra nói với tôi, đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Ngày mốt chúng tôi sẽ đem mạ tới, ngày mai các anh xới đất đi.” anh ta thấy sắc mặt tôi không tốt, lại hỏi tôi: “Có phải anh đột nhiên nghĩ thông rồi, muốn xiên tôi không? Anh có thể lấy lại tiền.”
Tôi nhìn anh ta, thực ra đây đã không phải vấn đề mạ nữa, tôi nhận lấy danh thiếp đi đến quán net.
Phải trao đổi tình hình Ngô Sơn Cư với Vương Minh, đã lâu lắm rồi tôi không xem báo cáo tài chính bên đó.
Kết quả đợi ở quán net 40 phút, Vương Minh mới online, xem sổ sách trong tiệm xong, tôi rơi vào trầm tư.
“Tôi nhớ chúng ta ít nhất là doanh nghiệp tầng lớp trung lưu.” tôi hỏi Vương Minh: “Sao lại còn nợ ngân hàng nữa?”
“Mua nguội mấy món hàng lớn của mấy ông người làm ở Sơn Đông, đồ vẫn còn ở Myanmar, đợi chuyển về sang tay sẽ có lợi nhuận, ông chủ.” bây giờ đến cách ăn mặc của Vương Minh cũng giống hệt tôi, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cậu ta đừng khiến bản thân giống tôi như vậy, nhưng cậu ta cứ không nghe. Tôi cảm thấy dù bây giờ cha mẹ tôi có tới, có thể cũng không nhận ra ai mới là con ruột của bọn họ.
“Myanmar?” tôi nhíu mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT