Bức ảnh này đã khích lệ tôi rất nhiều. 
Tôi phát hiện mình vẫn thích cảnh sắc đẹp đẽ hơn, bất giác bắt đầu tưởng tượng hình ảnh ba chúng tôi mời thêm khách, ngồi trong túp lều nhỏ này uống trà ngắm ruộng, tiết thu khi ấy có lẽ sẽ vô cùng dễ chịu.
Vậy thì càng không thể phun thuốc trừ sâu.
Chiều hôm đó tôi lên trấn, hỏi thăm dọc đường, cuối cùng cũng tìm được người bán mạ. Trồng lúa nước cần phải ủ hạt, bây giờ không kịp tự ủ nữa, phải nhờ Bàn Tử tìm bán thành phẩm. Người bán mạ hút thuốc nhìn tôi, cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo, vì bởi vì thời gian gieo mạ đã qua rồi. “Tôi nói thật, mạ tốt đều đã bán hết rồi, giờ chỉ còn lại những cây người ta chê, nếu thu hoạch không tốt, anh có xiên tôi không?”
Đây là một ông anh nói khẩu âm Phủ Điền.
“Số còn lại là mạ chết sao?”
“Chết thì chưa chết, chỉ là có bệnh, cũng có nghĩa là những cây lúa khuyết tật.” anh ta nói: “Hơn nữa thời gian cũng qua rồi, thế này phải gọi là xuất thân khiếm khuyết, còn thua ở vạch xuất phát, những cây mạ này tôi còn định vứt đi luôn, anh có chắc muốn trồng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play