Khoảng thời gian tiếp theo, xảy ra vài việc lớn.
Một là thiết bị được chuyển từ Cáp Nhĩ Tân tới, tôi cũng mua đủ máy bơm nước.
Mấy ngày Muộn Du Bình đi vắng, chỉ có Bàn Tử làm việc, tôi thì cứ ngồi thẫn thờ ngắm sân.
Tôi cảm thấy linh hồn mình đã bị rút mất từ lúc ở trong rừng trúc, còn Bàn Tử ngày nào cũng vững như bàn thạch. Vẫn nói mấy câu đó, vẫn đánh rắm như thế, sau đó tiếp tục làm việc, đào hồ, gom vật liệu.
Dần dà, ranh giới của tôi lần nữa bị kéo về hiện thực.
Đột nhiên tôi nhận ra, Bàn Tử ở đây, luôn là đường tham chiếu của tôi. Nhờ có hắn ở nhân gian, canh giữ Nam Thiên môn, hồn tôi mới không bay loạn khắp nơi.
Tối hôm đó cuối cùng chúng tôi cũng ăn bữa cua đầu tiên, tính ra nửa đêm Muộn Du Bình sẽ về tới, nhưng Bàn Tử đợi không nổi đã nếm trước. Chúng tôi hâm rượu, trộn cơm, tôi hỏi Bàn Tử: “Anh không nghĩ nhiều sao? Là tôi có tật hay anh có tật?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play