Chúng tôi không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi ở đó, lắng nghe tiếng lục lạc. Trời tối dần, đèn màu càng lúc càng sáng.
Tôi ngồi ở đó, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều thấy hơi sốc.
Người này đã sống bao lâu rồi, 200 năm, 300 năm, người trường thọ như thế, sẽ đối diện với kết cục của mình thế nào đây?
Xung quanh chúng tôi là một cảnh tượng hí kịch hóa, nhưng đây cũng chỉ là cực hạn mà một người có thể sắp xếp được. Đối với người đương đại mà nói, loại hí kịch hóa này thực ra cũng không phải lố lăng, rất nhiều nơi tang lễ còn phô trương phù phiếm hơn nhiều. Thực ra so với một đại tang trăm năm, thì trông có bất lực và đơn sơ.
Thực ra là vì ông ta chỉ có một mình.
Người Trương gia cực khó có con nối dõi, nếu trong họ thông hôn thì khó sinh được con cái, vậy thì nếu thông hôn với ngoài tộc, thời điểm thông hôn trong cuộc đời cần phải tương đương với thời gian trong quãng đời của người bình thường(1), qua rồi sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Họ ngoại sinh ra tuổi thọ ngắn hơn nhiều, hơn nữa tỉ lệ 50-50 sẽ là người bình thường. Nếu là người đại tang trăm năm, thì gần như có thể chắc chắn không có đời sau, dù có cũng đã qua đời từ lâu.
Vậy thì, lúc ông ta bày trí chỗ này, đã có tâm trạng thế nào, ông ta đang nghĩ gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT