Tôi tưởng Muộn Du Bình sẽ bước lên cây trúc lấy cái túi xuống như Lý Mộ Bạch(1), nhưng y chỉ bẻ gãy thân trúc này.
Cây trúc to bằng bắp chân ứng tiếng gãy ngang, chúng tôi tìm thấy cái túi trên thân trúc. Tôi len lén liếc Bàn Tử, Bàn Tử gật đầu, ý là tuy chúng tôi đã rất mạnh rồi, nhưng Muộn Du Bình vẫn chỉ cần một tay đã có thể vật chết chúng tôi.
Không cần một tay, tôi thầm nghĩ, phun cục đờm thôi cũng chết rồi.
Cái túi là túi đeo chéo bằng vải không dệt, trong đó có thuốc lá, bật lửa, một đống đồ dùng con gái. Tôi sục sạo, không có di thư, bèn lấy điện thoại ra, rồi vác túi lên vai.
Điện thoại đã hết pin.
“Bàn Tử, Nói nghe thử suy nghĩ của anh.” Tôi bảo Bàn Tử, chuyện này quả thật tương đối quái dị, Tôi cần Bàn Tử cho chút gợi ý.
Bàn Tử nhìn rừng trúc xung quanh, nói: “Không nghi ngờ gì nữa, cô bé này muốn leo lên cây trúc để tìm phương hướng, nhưng sau khi cô bé leo lên, do thể trọng quá nặng, thân trúc bị uống cong. Sau đó cô bé đè ngọn trúc xuống đất, vừa đủ để nhảy xuống, nhưng cái túi vẫn bị mắc trên ngọn trúc. Ngay khi cô bé leo xuống thả tay ra, quên mất cái túi còn ở trên cây, cũng quên tính đàn hồi của trúc rất cao, ngọn trúc lập tức bung về vị trí, bắn luôn cái túi bay ra như bắn cung. Cái túi xẹt qua không trung, rơi xuống cây trúc này, lần nữa treo trên ngọn trúc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT