Nói thật, tuy có vẻ vô tình, nhưng mấy giây đầu tiên, trong lòng tôi có một cảm giác phiền toái vì không thể tập trung suy nghĩ các vấn đề về vôi vữa. Loại phiền toái này khiến tôi sinh lòng cảnh giác, tôi vẫn luôn cảm thấy việc tập trung quá mức vào các vấn đề của mình mà đâm ra chán ghét mọi chuyện bên ngoài vấn đề đó, là di chứng của sự lánh đời, cần phải nhìn thẳng và xem trọng.
Chúng ta đang sống ở một thời đại mà tất cả mọi người đều có thể làm phiền xung quanh, cho dù tôi cố gắng hòa hợp với mọi chuyện và giữ vững bản thân, thì phiền toái vẫn sẽ thỉnh thoảng tìm đến.
Muộn Du Bình là một tộc trưởng, nắm giữ thứ năng lực khổng lồ mà người bên cạnh không thể nào làm được. Số mệnh của y rất dễ biến thành không ngừng đi giải quyết vấn đề, dù những vấn đề này không chút liên quan gì đến y, không giải quyết cũng không thể làm hại đến y.
Bàn Tử lại hoàn toàn không có vấn đề như vậy, hắn yêu thích sự cố, yêu thích nguy hiểm và những câu chuyện.
Ba chúng tôi mang theo đèn pin, lên ngọn núi cô bé kia mất tích. Ở cửa núi có bốn năm chiếc xe cảnh sát, mấy cô bé đến tìm chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, tập hợp thêm nhiều người hơn. Tôi nhìn thấy cảnh sát Tiểu Lâm A và Tiểu Lâm B ở cửa núi, đang dùng bộ đàm liên lạc với người trên núi.
Chúng tôi qua đó, vì nơi đây có quá nhiều người họ Lâm, cho nên Bàn Tử cố tình đặt số hiệu cho bọn họ. Xác định tình huống xong, cô bé đúng là đã mất tích.
Trên núi này là một ngôi miếu cổ, đường núi phải đi chừng hơn một giờ đồng hồ mới có ngã rẽ, nhưng có rất nhiều đường đất nối liền với rừng trúc, ruộng chè hai bên. Đường đất vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có thôn dân địa phương mới đi. Nếu đi tiếp tục đi vào theo đường đất, thì sẽ có nghĩa trang, vào sâu nữa sẽ bắt đầu đến núi hoang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT