Tôi và Bàn Tử đều không để ý tới hắn, tôi liền nói với Bàn Tử:” Cái này khác với sự ăn ý của chúng ta trước đây. Anh ngày trước từng nói là hiểu tôi mà.”
“Sau này lúc Bàn gia tôi nghĩ kỹ lại thì hiểu được là Tiểu Ca cũng tương đối an toàn.” Bàn Tử đáp, nhổ một ngụm:” Con mẹ nó chứ, lão tử cũng không phải già mồm cãi láo. Cậu cho là chuyện Tiểu Ca nói có liên quan tới chính hắn sao? Tôi nói cho cậu biết, chuyện của hắn là chuyện của hắn, lão tử không biết, tôi đoán là tới cả hắn cũng còn không rõ. Chuyện hắn muốn cậu biết, đó chắc chắn là chuyện của cậu.”
Bàn Tử trước kia không hề như vậy, tôi quay đầu nhìn anh ta, liền thấy anh ta đang dùng mắt liếc Phùng lùn, bỗng nhiên bản thân cũng ý thức được bản thân đã mất đi khả năng phán đoán, người này còn ở đây, Bàn Tử có muốn nói cũng không được.
Nghĩ mà muốn hạ độc thủ luôn lão Phùng lùn kia đi, lại nhìn thấy hắn không biết đang gảy cái gì, bỗng ai ui một tiếng.
“Các người có thể tới giúp tôi xem một chút không.” Phùng lùn vẫn ở đó phàn nàn. Nói rồi kéo từ trong đống đá ra một sợi dây xích.
“Đừng nhúc nhích!” Bàn Tử lập tức lên tiếng:” Ngàn vạn lần không được nhúc nhích.”
Phùng lùn bị dọa, nhìn Bàn Tử với tay ra đỡ liền đem đầu dây xích sắt đưa cho Bàn Tử, kết quả là vừa chuyển qua dây liền giật một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play