Tôi gầm lên một tiếng đầy giận dữ, có lẽ đây là lần tôi gào to nhất, không chỉ vì đau đớn mà còn vì tức giận bởi Bàn Tử dám giấu diếm tôi.
Lúc tay được nối lại, cảm giác đau đớn từ trong da thịt dần dần bị đánh tan, có thể cảm thấy được là cơn đau đang dần biến mất, chỉ còn lại một cục sưng nhức nhối. Dường như là có thể chịu đựng được. Tôi hơi giật giật cánh tay, còn đau đớn khó chịu, nhưng đau như vậy đã lấp đầy hết các chỗ trống trong đầu tôi, ngay cả chút suy nghĩ cũng không dậy nổi.
“Dây chằng và toàn thân đều bị thương, xương sụn bị dập nghiêm trọng, cậu có thể không nên dùng tới cánh tay này nữa. Ra ngoài rồi tôi sẽ giúp cậu làm một cái băng vải rồi treo lên cổ.” Bàn Tử nói: ” Cậu nhìn xem như vậy có giống giả bộ không, nếu như giống thì để Bàn gia tôi bẻ cho cậu phát nữa, còn nếu tàn phế có thể tôi sẽ không bồi thường nổi.”
Tôi nằm xuống thở hổn hển nghỉ ngơi, liền hỏi Bàn Tử: “Hắn tìm anh nói gì?”
“Ai nói cái gì?” Bàn Tử đáp bâng quơ một câu rồi cũng bắt chước nằm ra nghỉ, Diêm vương vẫn loay hoay ở đằng kia, chúng tôi ai nấy coi như không thấy nó.
“Thiếu huynh à, vào thời điểm này rồi còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi sao?”. Tôi nói: ” Lúc đó anh có cả trăm chuyện để nói, sao lại nói câu như vậy, nói như vậy chắc chắn đó là thật, hơn nữa anh còn rất muốn nói ra, nói nhanh đi nào. Tới đây, vì cớ gì phải làm khó bản thân chứ.”
Bàn Tử trừng tôi một cái:” Cậu gần đây cũng bướng lắm nha, nói chuyện toàn chụp mũ nhau, cậu nói vậy tôi không phục, Bàn gia tôi nói với cậu toàn bị nghẹn thôi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT