Tôi còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên nhìn thấy tay cô ấy khẽ động, một vật trong chớp mắt đập lên trán tôi, tôi ai da một tiếng, lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống.
Đau đớn một lúc tôi mới nhìn thấy, rơi trên đất chính là cốc uống trà của cô ấy.
Tôi lập tức nổi cáu, mắng:”Lão bà kia, lão tử đem cô kéo tới đây biết bao nhiêu công sức, con mẹ nó chứ, cô lấy oán báo ơn đấy hả.”
“Cậu cũng đâu phải kéo không công a, lão nương bị cậu bôi bao nhiêu dầu, trong lòng cậu tự biết.” Trương Hải Hạnh nói.
Tôi bồi một câu:” Mẹ nó, ai muốn bôi dầu cho cô chứ, cô khác gì cái đồ bà cụ chứ.” Nói xong tôi liền thấy Bàn Tử ở bên cạnh cười, trong lòng tôi thầm gào lên, cái đệch, chẳng lẽ trong lúc lúc tôi không có ở đây Bàn Tử kia đã làm gì biến thái với cô ấy?
Lại nghĩ, Bàn Tử tuy rằng động vật ăn tạp, nhưng cơ bản là ranh giới đạo đức của anh ta so với người khác cao hơn, đương nhiên anh ta cũng tự mình hiểu nó hơn ai hết- tôi biết Bàn Tử sẽ không làm mấy cái chuyện con heo hèn hạ ấy.
Bàn Tử thấy tôi nhìn mình thì nói:” Tiểu Thiên Chân của tôi thực sự là ngọc thụ lâm phong tiểu lang quân (xử nam 😀 ), mấy cô gái trẻ còn phải xếp hàng nữa, kiểu cương thi trâu như cô mà đòi gặm cỏ non sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play