Tôi ngồi xổm xuống, thấy Bàn Tử cạy mấy khối băng ra, từ bên trong lôi ra được một mảnh da lông động vật.
“Đây là báo tuyết, bên dưới ít nhất còn có bốn con, bị đông cứng thành một khối, thấy cả một ít mảnh vụn xác hươu trong đó nữa.” Bàn Tử nói.
“Tại sao lại có thể như vậy, bốn con báo tuyết, bọn chúng là mãnh thú mà có thể bị cái gì ăn chứ?”. Tôi nói, “Nơi này chẳng lẽ còn có loài dã thú nào dữ hơn cả báo nữa sao?”
“Gấu cũng có thể săn báo, nhưng những con báo ở đây tất cả đều là bị súng bắn chết. Cậu xem những con báo này hình thể lớn như vậy, có thể là mãnh thú trông giữ trong hồ cũng nên.Thôn dân ở đây đã nuôi chúng, để chúng sống trong phạm vi hồ nước, bảo hộ nơi này không bị người ngoài quấy nhiễu. Đạn có thể gây sát thương cho lũ báo này hẳn là phải có uy lực rất lớn, trừ súng ở đây có khả năng còn thêm cả lựu đạn.”
“Sao anh có thể nhìn ra được?”
“Xương trong những vết thương này đều bị vỡ vụn ra, thịt cũng nát bét.”. Bàn Tử nói, “Xác cũng không phải còn mới, ở đây lạnh như vậy, thịt đã sớm biến chất, chỉ sợ chết cũng được một thời gian rồi.”. Bàn Tử nhìn xung quanh, tiếp:” Cái quái gì chứ, có người so với chúng ta đã sớm tới nơi này. Thứ nhất là không phải ít người, thứ hai là trang bị vô cùng tốt, một phát liền xử lý cả mấy bảo kê của khu vực này.”
Anh ta lại nhìn về phía lều bạt và hướng thung lũng, nói:” Không xong, cậu đoán xem, Khang Ba Lạc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT