Sự tình phát triển rất nhanh làm chúng tôi chưa kịp phản ứng. Cả đám không ai dám động, Trương Hải Hạnh nhẹ giọng hỏi Bàn tử: “Đó cũng là người anh an bài?”
“Nói linh tinh, tôi đi đâu tìm được lắm con của bà chủ quán như vậy?”
Lớn chuyện rồi, lòng tôi thầm than. Giằng co một hồi liền thấy 2 người nước ngoài đi vào cửa.
Là hai người trong nhóm người Đức. Trước kia tôi không hề chú ý, nhưng bây giờ nhìn họ đi tới, thật sự con mẹ nó quá to lớn, to như trâu. Cả hai đều cao hơn tôi một cái đầu, tóc màu xám bạc, trên mặt là những vết sâu như dao khắc.
Đây là kiểu mặt của người thường đi núi.
Sau khi đi vào, hai người đó phất tay, tất cả đèn laser liền biến mất. Nhưng tôi hiểu, cái này cũng không phải là tất cả tay súng đang tập kích đã lui đi, mà là họ muốn nói với chúng tôi, bọn họ vẫn đang theo dõi chúng tôi, hiện tại tắt laser chỉ để chúng tôi không rõ hướng dịch chuyển của họ. Khẳng định vẫn còn số lượng không nhỏ đang nhắm bắn chúng tôi ở phạm vi bắn tỉa rất tốt, có thể khóa chặt hai mục tiêu cùng lúc.
Người Đức kia đi tới, dùng nghi thức chắp tay kiểu Trung Quốc chào hỏi chúng tôi, một kẻ dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói: “Thật ngại quá, ngại quá, mọi người cùng ngồi, ngồi xuống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT