Bốn giờ sau, Bàn Tử bị trói gô trở về. Nhưng dường như Trương Hải Hạnh cũng không chiếm được nhiều lợi thế, trên tóc toàn là lông, quần áo bị kéo rộng thùng thình, vẻ mặt cáu tiết.
Tôi nhìn đầu Bàn Tử bị trùm khăn rồi nhìn sang Trương Hải Hạnh, hỏi cô ta: “Cô đi làm gì vậy? Cô là đi cưỡng gian hắn sao? Nếu cô có lòng cứ cưỡng gian tôi, dù tôi không được cũng hơn chán tên mập này.”
Trương Hải Khách không để ý đến lời tôi, bắt đầu hỏi Trương Hải Hạnh: “Người này thực lực thế nào?”
“Thân thủ cũng không tệ lắm, cái chính là đầu óc ngu si, thời điểm giao đấu lại cư xử rất tệ. Nếu không thể giết hắn, lão nương rất muốn thiến hắn ngay tại chỗ.”
Tôi nhìn Trương Hải Hạnh liền cười, tuy nhiên cũng có chút buồn bực: mẹ nó, lão tử sẽ không vì chút phúc lợi này mà nằm xuống giơ đầu chờ chém đâu. Sớm biết thế này tôi đã phản kháng một chút, chỗ muốn sờ phải sờ một cái.
“Em thấy hắn đi cùng hay người của ta đi cùng thì tốt hơn?”
“Em cảm thấy người như vậy khí lực thì có nhưng trong môi trường kia có thể không thích ứng linh hoạt. Anh cũng biết, sau khi chúng ta đi vào, rất nhiều việc không thể dùng nắm đấm mà cần đến mưu kế.” Trương Hải Hạnh vỗ quần áo đáp lại, “Em cảm thấy đi cùng người của chúng ta sẽ ăn ý hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT