Giang Nhu muốn mang nhiều đồ lắm, một chuyến vẫn chuyển không hết, cô định ở bệnh viện bốn ngày, ngoại trừ phải mang theo quần áo chăn mền của cục cưng, còn có sữa bột, chén, quần áo của cô, thau chậu vân vân, tổng cộng đóng gói hết hai báo da rắn.
Gần đây trong nhà dùng nhiều tiền, cũng may ông nội Lê Tiêu trước khi lâm chung còn lén chừa lại một khoản cho cháu trai, số tiền này Lê Tiêu vẫn luôn không đụng vào, mấy ngày hôm trước thấy trong nhà tiêu nhiều mới đột nhiên nhớ tới còn có khoản tiền này.
Lấy tiền từ ngân hàng về, anh lấy đi một nửa trang hoàng phòng tắm, một nửa còn lại trực tiếp đưa cho Giang Nhu.
Giang Nhu cũng không khách sáo với anh, cầm tiền đếm một hồi, tổng cộng năm trăm bảy.
Trên người cô còn có hai trăm đồng tiền, vốn là dùng để nằm viện, có khoản tiền này đủ cho cô dưỡng trong tháng.
Sau khi hai người tới bệnh viện, Lê Tiêu đặt đồ đạc vào trong đại sảnh, mình cầm theo chứng minh nhân dân làm thủ tục nhập viện.
Sau đó hai người đến một tòa lầu bốn tầng ở phía sau, lúc này bệnh viện thị trấn còn chưa có làm thang máy, hai người đi bộ lên, một tay Lê Tiêu khiêng bao da rắn, một tay đỡ cánh tay Giang Nhu.
Anh trông không phải rất mạnh mẽ cường tráng nhưng trên người rất có sức, cánh tay cứng giống sắt thép, tạo cho cô không ít sức chống đỡ.
Mang thai đến giai đoạn sau, Giang Nhu bắt đầu có ý thức giảm bớt lượng cơm ăn, sợ đến lúc đó bụng quá lớn không dễ sinh.
Nhưng dinh dưỡng vẫn phải theo, mỗi bữa đều có thịt có rau, món chính ăn ít hơn.
Cho nên cả người thoạt nhìn chỉ đẫy đà một chút, cũng không béo.
Hơn nữa mỗi lần cô ăn cơm xong đều phải đi dạo ở trong sân, rèn luyện nhẹ nhàng một chút.
Lúc này đi lên tầng bốn, cũng chỉ có hơi mệt, ngược lại không có đến mức không còn hơi sức đi không nổi.
Tòa nhà này khá lớn, hai bên hành lang thật dài đều là phòng bệnh, Lê Tiêu bảo Giang Nhu đứng tại chỗ chờ một lát, anh cầm tờ đơn đi trái phải một lần, chú ý thấy bên phải là phòng sản phụ, bên trái là khoa chỉnh hình.
Sau đó mới trở về dẫn Giang Nhu đi qua bên phải, tìm thấy căn phòng gần cầu thang bên phải.
Trong phòng đã có người, giường tận cùng bên trong trống không, nhưng trên giường để rất nhiều đồ, giường ở giữa có thai phụ nằm kêu, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh, trong tay người đàn ông bưng một ly nước đang uống, giống như không có nghe thấy vậy.
Lê Tiêu đỡ Giang Nhu ngồi trên giường cạnh cửa.
Anh bỏ bao da rắn xuống, hỏi một câu, "Muốn uống nước không?"
Giang Nhu lắc đầu.
Hai người còn chưa nói được nửa câu thì có y tá đi vào. Tới trước giường giữa nhìn một hồi, người đàn ông trung niên đứng lên, chờ mong hỏi: "Cô ấy đau hơn vừa rồi, có phải sắp sinh hay không?"
Trên mặt y tá có chút không kiên nhẫn, "Vừa rồi bác sĩ lại đây không phải nói rồi à, còn rất sớm."
Sau đó cầm một cây đo nhiệt kế đo cho thai phụ.
Người đàn ông tựa như không biết xem sắc mặt, lại nhịn không được hỏi: "Tôi nghe nói trong bệnh viện có thể khám là trai hay gái, y tá, bây giờ chúng tôi có thể khám không?"
Sắc mặt y tá càng kém, "Sao hả, là cô gái thì không sinh nữa?"
Trợn trắng mắt, xoay người nhìn về phía Giang Nhu bọn họ, sắc mặt tốt hơn một chút, "Tình huống của hai người là gì?"
Giang Nhu nhìn sắc mặt mất mát của người đàn ông giường bên cạnh, mở miệng hồi đáp: "Buổi sáng thức dậy bụng có hơi đau, cảm giác như sắp sinh rồi."
Y tá gật đầu, "Được, tôi gọi bác sĩ lại đây nhìn xem."
Giang Nhu cười cười, "Cám ơn, làm phiền cô rồi."
Y tá rời đi, qua một lát dẫn một bác sĩ nữ lớn tuổi lại đây.
Lê Tiêu đứng lên nhường đường, bác sĩ nữ tiến lên sờ bụng Giang Nhu, vừa sờ vừa lần hỏi tình hình mang thai của Giang Nhu, Giang Nhu nói thật, còn bảo Lê Tiêu lấy ra một cái túi màu đỏ nhỏ từ trong bao da rắn.
Đây là tờ kiểm tra của Giang Nhu lúc trước tự đến bệnh viện kiểm tra.
Trước khi nguyên thân mang thai không có ghi nhớ những việc này, sau khi Giang Nhu xuyên qua có chút lo lắng, tuy rằng cô biết đứa nhỏ trong bụng khỏe mạnh, nhưng lo lắng dinh dưỡng không đủ, vẫn lại đây kiểm tra vài lần.
Bác sĩ nhận lấy xem một lát, gật đầu, "Không tệ."
Giang Nhu nhìn người nọ, điều kiện chữa bệnh ở nơi này không tốt bằng lúc trước khi chị dâu cô sinh, lúc trước khi chị dâu cô sinh ở phòng đơn, làm vài mục kiểm tra, sau khi đi ra bệnh viện lại trực tiếp đi vào trung tâm ở cữ.
Mà bác sĩ nữ này chỉ sờ bụng cô, sau đó nói: "Đứa nhỏ sắp ra rồi, chờ nước ối vỡ ra, tôi lại đến nhìn xem."
"Được, cám ơn bác sĩ." Lúc này Giang Nhu vô cùng khách sáo.
Dù sao lần này sinh đều phải giao hết toàn quyền cho bọn họ.
Lê Tiêu cầm một cái ghế ngồi bên giường, liếc mắt nhìn người phụ nữ giường bên cạnh đau đến c.h.ế.t đi sống lại và người đàn ông không ngừng thở dài, nhíu mày, anh đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nhu, khẳng định nói một câu, "Mặc kệ con trai hay con gái, sinh ra anh đều thương."
Vợ sắp sinh rồi, người đàn ông này còn để tâm là trai hay gái, trong lòng anh xem thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT