Gọi hơi nhiều, hai người ăn rất lâu, Giang Nhu chỉ thèm ăn thôi, sau khi ăn hai chén nhỏ lập tức no, toàn bộ phần còn lại vào trong bụng Lê Tiêu.
Khi đi ra ngoài, còn gặp được Chu Cường ở ngay cửa, trước kia anh ta làm việc tạm thời ở nhà hàng, bây giờ lại đây đón bạn gái tan làm.
Hai người mặt đối mặt đứng ở cửa, khi đi ngang qua, Giang Nhu nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, làn da trắng trẻo, mắt một mí, bộ dạng rất thanh tú.
Nhưng cả người hình như có hơi lãnh đạm, nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức quay đầu qua một bên.
Hình như rất chướng mắt bọn họ.
Giang Nhu đang muốn chào hỏi, thấy thế sửng sốt, đành phải cười cười, sau đó cúi đầu sờ bụng.
Trước đó khi Giang Nhu vào cửa đã nhìn thấy cô ta, nhưng sau đó không có gặp nữa, bây giờ nghĩ hẳn là cố ý trốn tránh bọn họ.
Trên mặt Chu Cường có chút xấu hổ, chào hỏi một tiếng, "Anh, chị dâu."
Lê Tiêu vốn có tâm trạng không tệ, thấy một màn như vậy trầm mặt, bạn gái Chu Cường chướng mắt anh, anh không thèm để ý, nhưng có sắc mặt không tốt với Giang Nhu, trong lòng anh cũng rất không thoải mái.
Không phản ứng Chu Cường, trực tiếp ôm chầm bả vai Giang Nhu dẫn cô rời đi.
Chờ hai người đi xa, Trần Mai mới có chút không kiên nhẫn nói: "Đi thôi, em muốn về nhà sớm một chút."
Chu Cường nhìn hai người đi song song nhau từ xa, rõ ràng không có làm gì, nhưng nhìn trông rất thân mật, nhìn lại Trần Mai cách anh vài bước, cả người có hơi trầm lặng.
Trần Mai không nhận được lời đáp lại của anh ta cũng không quan tâm, tự mình xoay người rời đi.
Chu Cường dừng một chút, vẫn đi theo.
Bên kia, Giang Nhu đề nghị muốn đi xem phim.
Trước kia trong tình huống có di động có máy tính, cô không quá hứng thú với TV, bây giờ không có trò giải trí gì cả, cô lại nhịn không được mà nhớ lại.
Quả nhiên, con người chỉ có mất đi mới biết quý trọng.
Lê Tiêu nghe nói như thế, rũ mắt nhìn cô một cái, trên mặt có chút ghét bỏ, "Phim ảnh có gì hay đâu? Đã là người yêu rồi."
Giang Nhu nghe xong không để ý tới anh, lập tức đi đến rạp chiếu phim trong huyện.
Ở thị trấn ngây người lâu như vậy, cô cũng đã quen.
Tới rạp chiếu phim, Giang Nhu nhìn thấy một bộ phim quen thuộc trong phần đông phim nhựa --《 Tàu Titanic 》. Cô đột nhiên nhớ tới, trước kia cô từng nghe mẹ cô nói, năm đó bộ phim này nổi tiếng khắp cả nước Hoa, chiếu phim suốt nửa năm, xem bốn năm lần với cha cô.
Giang Nhu mang theo tâm trạng hồi tưởng chọn bộ phim này, Lê Tiêu cứ đứng ở bên cạnh, anh không có hứng thú với cái này, hai tay cắm ở trong túi quay đầu nhìn poster chung quanh.
Mua vé xong, hai người đợi một lát ở trong đại sảnh, Giang Nhu vừa rồi ăn no, nhưng lúc này nhìn thấy có bán mứt quả và nước có ga, lại cảm thấy có hơi thèm, hỏi Lê Tiêu có muốn không, Lê Tiêu lắc đầu, Giang Nhu bèn mua một cây mứt quả và một lon coca.
Nhưng ăn mấy viên đã ăn không vô, có lẽ là nhìn thấu tính tình của cô, Lê Tiêu ở bên cạnh cầm lấy ăn.
Mới vừa ăn một miếng, thời gian đã tới.
Hai người theo đám người đi vào rạp chiếu phim.
Phim rất hay, chất lượng hình ảnh không rõ ràng như trên máy tính lúc trước của Giang Nhu, nhưng cũng chiếu không có cắt giảm, thời gian dài hơn một chút.
Khi chiếu tới nữ diễn viên Rose trôi trên biển, nghe thấy tiếng kêu của đội cứu viện thì định lay tỉnh nam diễn viên Jack, cả rạp phim mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở.
Giang Nhu cũng lén lấy tay áo lau ánh mắt.
Trước kia cô từng xem bộ phim này hai lần, bây giờ xem lại, vẫn rất cảm động.
Sau khi kết thúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, tâm trạng của Giang Nhu còn có chút nặng nề, người đàn ông đi bên cạnh cô nói một câu, "Phim không tệ."
Giang Nhu: "…"
Không biết là ai nói phim ảnh khó coi nhỉ.
Nhưng anh nói xong, lại đột nhiên hỏi một câu, "Nếu ngày đó anh chết, em sẽ tái giá chứ?"
Giang Nhu quay đầu giương mắt nhìn anh, không biết sao đột nhiên anh hỏi câu này, tình cảm giữa bọn họ có sâu đậm như vậy sao?
Người đàn ông cũng nghiêng qua rũ mắt nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, cô tựa như hiểu suy nghĩ trong lòng của anh, trong lòng hơi có chút khác thường.
Mím môi, cô nghiêm túc đáp lại một câu, "Điều kiện như nhau nếu anh không cưới lần nữa, vậy em sẽ không tái giá."
Rõ ràng điều kiện giả thiết như vậy không thành lập, nhưng tâm trạng của người đàn ông vẫn không tệ cong khóe môi, trong đuôi lông mày đều mang theo ý cười.
Lần đầu tiên anh chủ động cầm tay Giang Nhu, một lát sau, chợt nghe anh dùng giọng nói trầm thấp nói: "Anh sẽ không cưới."
Giang Nhu ngọ nguậy hai cái không giãy ra được, đành tùy ý cho anh nắm.
Nghe xong lời này, cô ngẩng đầu nhìn sao trời, không hiểu sao ngay lúc đó trong lòng tin tưởng.
Buổi sáng ngày đầu tiên, Lê Tiêu quải một túi đồ sơ sinh, cùng Giang Nhu đến bệnh viện huyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT