Lê Hân nghe xong lời này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, săn sóc nói: "Cho dù học cấp ba ở bên này cũng không sao, sau này em cũng thi trường phía nam."
Giang Nhu lại gắp một ít đồ ăn cho cô ấy.
Kim Đại Hữu ở bên kia cũng chào hỏi Lê Tiêu, bảo anh chú ý phía nam giúp cậu ta, nếu nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống cậu ta thì nói với cậu ta một tiếng.
Lê Tiêu biết bình thường cậu ta trông không tim không phổi, thật ra trong lòng vẫn nhớ thương người anh hồi nhỏ bị bắt cóc, không nói chuyện, chỉ rót một ly rượu cho cậu ta.
Kim Đại Hữu ngửa đầu uống một ly rượu đầy, trên mặt không có vẻ cợt nhả như bình thường, mang theo một chút nặng nề.
Ăn được một nửa, lầu hai có một đoàn người đi xuống.
Chỗ bọn họ ngồi vừa khéo ở cạnh cửa, khi đoàn người lướt qua liếc mắt một cái đã nhìn thấy, ngoại trừ mấy gương mặt xa lạ đi ở phía trước, phía sau còn có Chu Cường và Vương Đào đi cùng.
Chu Cường đi theo bên cạnh một gã đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé, trên mặt là nụ cười lấy lòng, cũng không biết nói gì, chọc gã đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé đó cười ha ha không ngừng.
Vương Đào đi theo phía sau cùng.
Chu Cường và Vương Đào cũng nhìn thấy bọn họ, trên mặt hai người đều thay đổi trong nháy mắt, Chu Cường là có chút cứng ngắc, Vương Đào thì có chút xấu hổ và vui sướng.
Chu Cường liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện với người ta, đi thẳng đến cửa cũng không quay đầu lại nhìn.
Trên mặt Vương Đào có chút do dự.
Chờ bọn họ rời đi không bao lâu, Vương Đào lại quay về, vỗ bả vai Lê Tiêu và Chu Kiến, sau đó lấy ra hai bao lì xì mỏng từ trong túi, nhét vào trong tay Giang Nhu và Uông Nhạn.
Còn có chút áy náy nhìn Chu Kiến, "Ngày hôm qua vốn muốn đi nhưng có việc không đi được."
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu gật đầu.
Giang Nhu bèn nhận lấy tiền lì xì, Uông Nhạn thấy Giang Nhu thu vào, cũng thu theo.
Vương Đào thấy thế, trên mặt lộ ra tươi cười.
Kim Đại Hữu còn dịch qua bên cạnh, bảo anh ta ngồi, Vương Đào cũng không khách sáo, trực tiếp chen ở giữa Chu Kiến và Kim Đại Hữu, còn tiện tay cầm lấy ly rượu của Kim Đại Hữu rót rượu uống. Bên Kim Đại Hữu là Lê Hân, vốn cái bàn đã không quá lớn, chen chúc như vậy, cánh tay hai người trực tiếp dán vào nhau.
Kim Đại Hữu không có cảm giác gì, nhìn thấy bên cạnh có ly rỗng sạch sẽ, còn định lấy dùng.
Nào biết tay vừa muốn chạm vào cái ly, người bên cạnh lại đột nhiên vươn ra một bàn tay giành trước, cậu ta sửng sốt một hồi.
Quay đầu nhìn thì đối diện với một ánh mắt ghét bỏ, "Của tôi."
Nói xong người ta lại đặt cái ly qua bên kia.
Kim Đại Hữu thấy thế "chậc" một tiếng, sau đó thu tay về giống như không có việc gì.
Vương Đào nói một vài chuyện gần đây của anh ta và Chu Cường, bây giờ cuộc sống của Chu Cường không tốt, "Nhà bọn họ quả thật bị dở rồi, chính phủ còn an trí một căn nhà lớn cho mỗi nhà mỗi hộ, căn nhà đó rất tốt, vừa to vừa rộng, bên trong có ba phòng lớn, còn có phòng tắm, biết phòng tắm nhỉ, chính là kiểu ở trong khách sạn, đứng cũng có thể tắm rửa. Nhưng nếu muốn vào ở, mỗi phải nộp một ngàn đồng tiền."
"Một ngàn đồng tiền này có thể nói là rất lời, đổi lại Chu Cường trước kia chắc chắn lấy ra được, nhưng các anh cũng biết, khoảng thời gian trước nhà Chu Cường xảy ra chuyện ấy, đừng nói là một ngàn, bây giờ năm trăm đồng nhà nó cũng chưa chắc lấy ra được."
"Cho nên bây giờ nó không cần căn nhà lớn đó, mà là quy đổi căn nhà thành tiền cho nó, trưa hôm nay mời người ta ăn cơm để nói việc này, nhưng em thấy rất mơ hồ, nghe ý lãnh đạo, cho dù đổi cũng phải dựa theo giá nhà, không đổi được bao nhiêu tiền."
Chu Kiến nghe xong khó hiệu, "Cậu nó đâu?"
"Đừng nhắc nữa."
Vương Đào khoát tay, "Mấy ngày năm mới cậu của nó bị người ta đuổi khỏi sơn trang Giang Nam, mợ nó trách chuyện này lên Chu Cường, cảm thấy là Chu Cường làm việc không dụng tâm làm khổ người ta, bây giờ cũng không lui tới với nhà bọn họ nữa, cậu nó hình như muốn đi thành phố S, không tìm được việc trong huyện, nhà hàng trước kia cũng không nhận ông ta."
Bởi vì chuyện này, Vương Đào cũng không quá thoải mái ở sơn trang Giang Nam.
Vương Đào cũng không ở lâu, gắp nhanh mấy miếng đồ ăn, sau đó vội vàng rời đi.
Chu Kiến nhìn bóng dáng Vương Đào biến mất ở cửa, nhịn không được thuận miệng nói một câu, "Cũng không biết có mưu tính gì?"
Lúc trước khi Chu Cường chưa kết hôn, anh ta đã không thích Mai Tử, quá thực dụng, vừa hưởng thụ sự nâng niu của Chu Cường vừa ghét bỏ con người Chu Cường.
Bây giờ hay rồi, lăn qua lăn lại thành như vậy. Cười lạnh một tiếng, "Hai người này tuyệt đối không bao lâu."
Lê Tiêu nhíu mày nhìn anh ta một cái, "Cần chú lắm miệng à?"
Chu Kiến cũng không dám nói nữa, vội cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT