Giang Nhu chủ động vươn tay ôm lấy eo anh, vùi mặt trước n.g.ự.c anh, nhẹ giọng nói: "Lê Tiêu, qua khoảng thời gian nữa anh sẽ đi ra ngoài, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, anh sẽ đối mặt với đủ loại cám dỗ, phản bội, tính kế… Rất dễ gặp chuyện, những việc này đều cần một mình anh nghĩ cách giải quyết."

"Em hy vọng anh bình an, anh lấy lại thể diện không sai, Uông Nhạn mang thai, Chu Kiến còn muốn ở lại một khoảng thời gian, anh ta nuôi gia đình sống qua ngày, anh cảm thấy tìm lại được mặt mũi rồi, đánh đối phương sợ thì tốt, nhưng lỡ như chờ anh đi rồi bọn họ lại mang càng nhiều người lại thì sao?"

"Em nói với anh những lời này không phải bảo anh chấp nhận hèn nhát, mà muốn nói, trước khi làm việc, đầu tiên phải bảo đảm sự an toàn của mình, bảo đảm sự an toàn của bạn bè mình, anh ở bên ngoài cũng thế."

"Ở trong mắt người khác, anh chính là Lê Tiêu, nhưng ở trong mắt em và An An, anh là chồng, là cha, là người quan trọng nhất của chúng em trên thế giới này, anh bị thương chúng em sẽ đau lòng, anh bị người ta ức h.i.ế.p chúng em sẽ tức giận."

"Lê Tiêu, anh phải học biết yêu chính mình."

Sau khi Lê Tiêu nghe xong, lập tức im lặng, hai tay theo bản năng ôm chặt lấy Giang Nhu.

Không biết vì sao, anh cảm thấy cả người người trong nháy mắt bị đánh tan.

Những lời này, chưa từng có ai nói với anh.

Chưa từng có ai nói với anh thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.

Cũng chưa từng có ai nói với anh phải yêu chính mình.

Ngực vừa căng vừa chua xót, anh nghẹn ngào khó khăn kêu một tiếng, "Giang Nhu."

Giang Nhu đột nhiên ngẩng đầu, chạm vào môi anh, còn dùng tay chạm đầu anh, "Lần sau không được như vậy, được không?"

Con mắt Lê Tiêu đột nhiên có hơi mặn, lại ôm chặt người ta, giờ khắc này anh hận không thể ôm Giang Nhu vào trong thân thể mình.

Anh đột nhiên cảm thấy, cả đời này cũng không rời cô được.

Nghẹn lại nói: "Được, về sau cũng sẽ không như vậy nữa."

Sau khi môi Giang Nhu rời đi, nhịn không được đuổi theo dán lên, thật cẩn thận lại chạm một chút.

Nói xong, hơi khẩn cầu bổ sung một câu, "Giang Nhu, đừng giận anh, anh rất thích em."

Thật sự rất thích, thích tới mức muốn giấu cô đi, không cho bất luận kẻ nào phát hiện sự tốt đẹp của cô. Thích, trong mắt trong lòng đều là cô, nhìn không thấy sẽ nhớ, thấy được rồi sẽ vẫn muốn nhìn.

Giang Nhu nhéo lỗ tai anh, cúi đầu, chôn mặt ở trong cổ anh cọ cọ.

——

Ngày hôm sau, Lê Tiêu dẫn Giang Nhu và Lê Hân đi ra ngoài ăn cơm, Kim Đại Hữu dự định quay về trường học trước, trước khi đi muốn cùng ăn bữa cơm.

Lê Hân vốn không muốn đi, nhưng Giang Nhu nói trước khi đi bảo Kim Đại Hữu xem thử cho cô ấy, dù sao cũng không cần tiền.

Lê Hân đành đi.

Mấy ngày nay cứ ở nhà họ Lê, tuy rằng người vẫn gầy, nhưng khí sắc tốt hơn nhiều, cô ấy mặc áo bông dài màu đen Giang Nhu mua cho, đội mũ dệt kim màu và quàng cổ sọc caro màu đỏ, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú sạch sẽ.

Ở trong ấn tượng của Giang Nhu, vẻ ngoài của mấy chị em nhà họ Giang đều rất không tệ, đừng thấy bây giờ chị cả Giang trông già, lúc còn trẻ vẻ ngoài cũng không kém, chị hai Giang là người đẹp có tiếng trong thôn, da trắng trẻo diện mạo xinh đẹp. "Giang Nhu" thì càng đừng nói nữa, dung mạo thanh lệ, cả người còn tản ra khí chất u buồn trầm tĩnh của người đọc sách, cũng không trách người ta nguyện ý bỏ ra một vạn đồng lễ hỏi.

Về phần Lê Hân, bây giờ còn chưa nhìn ra, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nền tảng vẻ đẹp của cô ấy tốt, ngũ quan sáng sủa tươi đẹp, môi hồng răng trắng, chỉ là quá gầy có vẻ hõm sâu.

Ngoại trừ Lê Tiêu Giang Nhu, Chu Kiến cũng dẫn Uông Nhạn theo.

Vài người đặt một bàn ở nhà hàng, Lê Tiêu còn gọi hai bình rượu đế.

Ba người đàn ông uống rượu, mấy phụ nữ như Giang Nhu ngồi ăn cơm với nhau, Uông Nhạn nhìn cô nhóc mềm mại trong lòng Giang Nhu, cực kỳ thích, nói với Giang Nhu mình cũng muốn sinh một đứa con gái giống An An.

Giang Nhu nhìn bụng cô ấy, cười nói: "Con trai con gái đều rất tốt, Chu Hồng nhà cô rất ngoan."

Uông Nhạn gật đầu, "Cũng đúng."

Sau đó tựa như nhớ tới cái gì, hỏi Giang Nhu tính toán kế tiếp, Lê Tiêu muốn đi phía nam, có phải cô vẫn ở đây hay không.

Lê Hân ở bên cạnh nghe xong lời này, theo bản năng thả chậm chiếc đũa.

Giang Nhu gắp một ít thịt cho cô bé, sau đó nói: "Tôi chuẩn bị thi đại học trước, nếu Lê Tiêu làm được việc ở phía nam mà thành tích thi đại học của tôi cũng không tệ lắm thì điền học đại học bên kia."

Sau đó lại nói với Lê Hân nói: "Trước tiên em ở nhà đọc sách, sáu tháng cuối năm đi học ở trường, đến lúc đó chị nhắn nhủ thím Vương, chờ chị với anh rể em ổn định ở bên kia, xem có thể đón em qua bên kia học cấp ba hay không."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play