Trong buổi tiệc mừng thọ của Minh Vương, Yêu Hoàng bị Minh Vương kéo đi uống rượu, còn ta thì ở Minh Giới dạo quanh khắp nơi tìm kiếm những anh chàng đẹp trai.

Mỹ nam của Thiên Giới có hương vị của Thiên Giới, còn các nam nhân của Minh Giới lại có phong vị của Minh Giới.

Nhìn thấy những nam nhân ở Minh Giới mặc đồng phục thị vệ, ta ước gì mình có thể mọc thêm vài đôi mắt để ngắm cho đã.

Bất chợt, có một người đàn ông mặc y phục đen, vẻ mặt nghiêm nghị đi ngang qua trước mặt ta.

Cái khí chất vừa cao quý vừa nghiêm nghị thế này khác hẳn với phong thái của Thiên tộc, ngay cái nhìn đầu tiên đã hớp hồn ta.

Sống bao nhiêu năm, ta vẫn là lần đầu tiên gặp được một tuyệt sắc như vậy.

Ta không kìm được mà huýt sáo với hắn.

Hắn ngạc nhiên nhìn ta.

Ta cười hì hì hỏi hắn: "Ngươi biết ngươi giống ai không?"

"Ai?" Giọng hắn trầm bổng rất cuốn hút, khiến người nghe lập tức muốn sinh con cho hắn.

"Rất giống một loại thuốc giảm đau cực kỳ hiệu quả.” . ngôn tình ngược

Cái tật thấy người đẹp là trêu của ta lại tái phát.

Lời đồn đại về ta trong Lục giới lan truyền mạnh mẽ, nhìn thần sắc hắn ngay lập tức hiểu ra, có vẻ hắn đã đoán được ý ta.

Ta đang công khai trêu ghẹo hắn.

"Ngươi chính là tiểu phượng hoàng bên cạnh Yêu Hoàng?"

Ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Hắn như nghĩ đến chuyện gì thú vị, khẽ cười một tiếng.

Trong số những người ta từng trêu chọc, hắn là người duy nhất không đổi sắc mặt còn có thể nói chuyện với ta.

Tốt lắm, ta rất khâm phục hắn.

Vì vậy lại buông lời: "Gần đây gia quy nghiêm ngặt, tạm thiếu ngươi một trai một gái nha!"

Lập tức, nụ cười của hắn ẩn chứa vài phần gian xảo.

"Ngươi chắc chứ?"

Ta vừa định nói bừa, không biết từ đâu Yêu Hoàng đột nhiên xuất hiện, lập tức kéo ta đi.

"Ngươi điên rồi à? Trêu ai không trêu, lại đi trêu Ma Tôn?"

Ta:?

Hắn là... Ma Tôn Mặc Xuyên?

Nhưng, ta rất không hiểu dáng vẻ lo lắng này của Yêu Hoàng. "Sao vậy?"

Ma Tôn thì sao chứ?

Ma Tôn thì không thể trêu ghẹo sao! Hôm nay ta sẽ cho hắn biết, ta - Phượng Vãn - là nữ nhân được Yêu Hoàng bảo vệ!

Yêu Hoàng lại nói với giọng điệu nghiêm túc: "Hắn cố chấp với thù dai dữ lắm, ngay cả Minh Vương thúc thúc của ngươi cũng phải nhường hắn ba phần, ngươi nói xem giờ ngươi phải làm sao?"

Ngụ ý là, ta nên tự cầu phúc cho mình.

Bằng hành động của mình, ta đã hoàn hảo minh họa cho câu "Không gây chuyện sẽ không gặp họa.”

Mấy đêm liền ta đều gặp ác mộng, mơ thấy Mặc Xuyên chiên, nướng ta, rồi ăn hết cách này đến cách khác.

Ta đúng là có chút khả năng tiên tri.

Một đêm nọ, hắn thần không biết quỷ không hay mà bat coc ta đến Ma Giới.

Mấy năm qua ta chẳng học được gì, pháp thuật cũng không thèm tu luyện, đấu tay đôi chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.

Ta lập tức cầu xin tha thứ: "Hu hu hu ngài đừng ăn ta, ăn ta thì tộc Phượng Hoàng sẽ tuyệt hậu mất."

Mặc Xuyên ngồi trên cao nhìn ta từ trên xuống, ta điên rồi sao, lại còn thầm ngưỡng mộ dung mạo của hắn.

"Ăn ngươi? Bản tọa vì sao phải ăn ngươi?"

"Vậy ngài bắt ta đến đây làm gì?"

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt ta, bàn tay xương xẩu nhấc cằm ta lên: "Một trai một gái, bây giờ trả nợ đi?"

Ta: …

Ma Tôn đại nhân, ngài có muốn nghe thử ngài đang nói gì không?

Ta chỉ là nói đùa, nói đùa cũng phải chịu trách nhiệm sao!

Nhưng Mặc Xuyên trông không giống đang đùa, ta cũng thấy có một số chuyện cần phải nói rõ.

"Thưa tôn thượng, xin ngài nghe ta giải thích..."

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trông đầy đe dọa: "Ngươi tốt nhất là biện minh cho hợp lý."

Ta muốn khóc mà không có nước mắt, nghe lời hắn nói, ý là chỉ cần ta nói sai một câu, hôm nay sẽ không thoát khỏi tay hắn.

Nghĩ đến những trò lố bịch trước đây của mình, ta hận không thể tự tát cho mình vài cái.

Thiên đạo luân hồi, trời cao có mắt.

Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra, sau này ta sẽ trở thành tấm gương phản diện trong Lục Giới: làm người đừng có nói năng bừa bãi.

"Thưa tôn thượng, ngài có nghe qua câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Làm người không nên quá nghiêm túc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play