Điều tuyệt vời nhất của ta là biết nắm bắt thời cơ. Thế nên trước khi xuất giá, ta bắt đầu đi khắp nơi thăm thú các kỹ viện cho hả dạ.

Ta nắm lấy tay một thư sinh trắng trẻo mà khóc nức nở: “Thực ra, một người không thuộc về ta thì không cần phải khôi ngô như vậy.”

Lại nhìn một văn nhân ôn nhu thở dài: “Ở cái thời khắc bất lực nhất của ta, ngươi là người thứ một trăm ba mươi hai mà ta muốn bảo vệ.”

Sau đó, khi nhìn thấy một vị tướng quân khải hoàn trở về, ta lại không kiềm chế được mà thốt lên: “May cho ngươi, xe Phượng Loan Xuân Ân* của ta hôm nay giới hạn số người.”

*Phượng Loan Xuân Ân: là một cách nói hoa mỹ và tượng trưng, thường để chỉ đến sự ân sủng hay ban ơn đặc biệt của một người có quyền lực hoặc địa vị cao.

Ta thậm chí còn nghe thấy Yêu Hoàng và Minh Vương đang thì thầm sau lưng ta: “Người khác đến nhân gian là để lịch kiếp, còn con bé Phượng Vãn này đến nhân gian là để người khác lịch kiếp cho nó.”

Đến gần ngày xuất giá, phụ thân ta nói có một người muốn gặp ta. Người đó ngồi sau bức bình phong, rồi mở lời thẳng thắn: “Nghe nói cô nương giỏi nhìn thấu thiên cơ, vậy có từng nhìn thấy mình sẽ gả cho người như thế nào không?”

Trước khi hạ phàm ta uống canh Mạnh Bà, giọng nói này ta nghe một lần là nhận ra ngay!

Ta vén bức bình phong lên, thấy Mặc Xuyên ngồi đó, thần thái tự nhiên.

“Là ngươi?! Ngươi đến đây làm gì?”

Ta lờ mờ cảm thấy điều chẳng lành.

“Ta đến để lấy nàng.”

… Ta biết ngay mà.

Ta cười mỉa mai: “Tôn thượng đến muộn rồi, kiếp này ta đã hứa hôn với người khác.”

“Có khả năng nào đó, nhà kia họ Mặc?”

Ta sững sờ, lập tức chạy vào phòng lật ra văn thư hứa hôn. Tên của người đàn ông đó ghi rõ “Mặc Xuyên”.

Dưới sự truy vấn của ta, Mặc Xuyên tiết lộ sự thật: “Chẳng lẽ chỉ có nàng biết tìm Tư Mệnh?”

Ta: … Không phải, ngươi có biết liêm sĩ không?

Và lão già Tư Mệnh kia hắn thất hứa với ta rồi!

Ngày ta và Mặc Xuyên thành thân ở nhân gian, ta khóc không kìm được nước mắt. Hàng xóm láng giềng đều nói, nhìn ta thường ngày không đứng đắn, không ngờ lại biết ơn công lao nuôi dưỡng của phụ mẫu mà khóc nhiều như vậy.

Mặc Xuyên không nhịn được mà cười to: "Đừng thêm mắm dặm muối nữa, nàng ấy khóc là vì thành thân rồi không thể đi tán tỉnh lung tung được nữa."

Ta: "Nghe ta nói, cảm ơn chàng vì đã hiểu ta đến như vậy."

Đêm động phòng hoa chúc, Mặc Xuyên hỏi ta: "Khi đó nàng có phải đã nói với Thái tử Thiên tộc rằng, nàng là thê tử tương lai của ta?"

Ta hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này.

Sau đó, ta thấy hắn nhìn ta, đôi mắt ánh lên sự thích thú: "Vậy từ khi đó, nàng đã dự định gả cho ta rồi phải không?"

Không biết vì sao, khi hắn nói câu này, ta lại cảm thấy như ý nghĩ thầm kín của mình bị nhìn thấu, khiến ta nổi giận vì xấu hổ.

Ta không kiên nhẫn quay người lại, quay lưng về phía hắn, chui vào chăn lầm bầm: "Đừng tự mình đa tình nữa."

Chẳng phải vì có người cứ dây dưa mãi sao!

Mặc Xuyên cười khẽ, ôm ta từ phía sau.

Ta thu mình lại, lùi vào trong thêm chút nữa.

Ai ngờ hắn lại ghé vào tai ta đe dọa: "Nếu nàng còn cử động nữa, ta không đảm bảo sẽ không làm gì đâu." Tai ta nóng bừng lên, ta giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Chàng có thể an phận chút được không?"

"Không thể."



Khi ta đang thu dọn hành lý ở Yêu giới để chuyển về Ma Giới, Yêu Hoàng đứng bên cạnh, vừa khóc vừa kể lể với Minh Vương.

"Chả trách người phàm nói, nữ nhi lớn rồi không giữ được nữa. Nhìn xem con bé không biết điều này, ta vất vả nuôi lớn nó, cuối cùng nó lại chạy theo Mặc Xuyên!"

Minh Vương liền hùa theo: "Aiz, tiểu Phượng Hoàng, ngươi nhất định phải thường xuyên về thăm nhà nhé, đừng quên người ca ca cô đơn này của ta đấy."

Ta ngừng tay, cố ý nói: "Hay là ta không đi nữa, ca à, ta ở lại bầu bạn với người và thúc thúc nhé."

Tiếng khóc của Yêu Hoàng lập tức ngưng bặt, Minh Vương cũng sững người, cả hai như bị đóng băng.

Giây tiếp theo, hai người họ lắc đầu như cái trống lắc: "Không cần không cần, bọn ta cũng không cần con có lòng đến vậy đâu."

Hừ.

Khi Mặc Xuyên đến đón ta, vừa nghe thấy câu nói đó, hắn liền bực bội nói: "Nếu nàng ấy bên cạnh các người ít đi vài năm, không học được thói tán tỉnh ấy, cũng không đến mức đòi cho tất cả nam nhân một mái nhà."

Yêu Hoàng: "Ta oan uổng quá, toàn là Phượng Vãn dạy ta mấy câu tán tỉnh...."

Ta vội lấy tay bịt miệng Yêu Hoàng: "Ca, chuyện trong nhà không nên đem ra ngoài nói."

Trên đường về Ma giới, Mặc Xuyên cứ nhìn ta chằm chằm, khiến ta bồn chồn, liền hỏi hắn đang làm gì.

"Giới hạn số lượng là gì?"

Mặc dù không biết hắn nghe được từ này ở đâu, nhưng ta vẫn giải thích một lượt.

Ngay sau đó hắn liền ôm ta vào lòng: "Vậy xe Phượng Loan Xuân Ân của nàng hôm nay không bị giới hạn nữa chứ?"

Ta giật mình, hóa ra vị tướng quân thắng trận trở về năm đó chính là hắn?

À thì, lần này là lần thứ ba rồi...

Ta vội vàng đẩy hắn ra: "Đừng đùa nữa, đường đường là Ma Tôn, sao lại không đứng đắn như vậy."

Mặc Xuyên lại nghiêm túc: "Khi đó nàng nói nợ ta một trai một gái, giờ còn chưa trả đã muốn quỵt nợ?"

Ta chạy như bay về Ma cung, bỏ hắn lại phía sau.

……

Rất lâu sau đó, chúng ta có với nhau một tiểu công chúa

Nhưng có điều khó nói ở đây, đứa trẻ này học thói hư tật xấu của ai chẳng biết.

Một hôm ta và Mặc Xuyên vừa đi du ngoạn trở về đến Ma cung, các thị vệ lập tức báo tin: "Quân hậu, công chúa đang đánh nhau với người ta!"

Ta và Mặc Xuyên đến hiện trường, vừa định ra mặt bảo vệ, đã thấy cô nhóc đó chống nạnh, hung hăng nói với người khác:

"Cữu cữu ta là Yêu Hoàng, thúc thúc ta là Minh Vương, phụ thân ta là Ma Tôn, mẫu thân ta là Phượng Hoàng cuối cùng của đất trời! Nếu ngươi muốn đối đầu với ta, cứ mang đầu ngươi ra mà cược!"

Ta và Mặc Xuyên: “...”

Sống năm vạn năm, ta còn chưa từng nói câu nào kiêu ngạo như vậy!

Ta lập tức xông lên vỗ vai cô bé: "Cho con năm đồng, tránh ra, để mẫu thân nói tiếp."

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play