Âm Dương Tình

C2: Gặp Gỡ


2 tháng


 

Cô thẩn thờ trước nhan sắc của Gia Tuấn, hình như cô chưa từng gặp anh, mặc dù gia đình cô là chỗ quen biết với nhà họ Lê nhưng Lê Gia Tuấn thì cô mới gặp. Thấy cô nhìn anh, anh liền hỏi: 

- Ban nãy nàng mơ thấy gì, có thể kể ta nghe được không?

Cô lặng lẽ kể lại toàn bộ câu chuyện mà cô đã mơ thấy. Cô nói:

- Lúc nãy ta.... Có mơ thấy bản thân lạc vào một căn nhà bị bỏ hoang hình như là cách Lê gia 1 cây số, nhưng mà căn nhà ấy có mê cung, đâu đâu cũng không có lối thoát nào hết. Rồi đột ngột ta nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ, sau là tiếng nói, mấy lần kế tiếp đều vậy. Tầm nửa canh giờ sau bỗng có cánh tay từ trong bóng tối lao ra bóp chặt cổ ta.

- Hmmm.

Gia Tuấn thở dài, anh nói:

-  Thôi nàng nghỉ ngơi đi, chuyện này để ta giải quyết, mà nên nhớ đêm nay dù có nghe tiếng động gì nàng cũng không được sợ hãi. Nhớ lấy lời ta, đêm nay hãy khóa chặt cửa, nếu có ai gọi nàng cũng không được mở cửa, nàng nghe rõ lời ta nói chứ.

Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh nói tiếp:

- Nàng nghỉ ngơi đi, nếu cần gì thì cứ bảo với tiểu Kim. Ta cũng có việc rồi, ta đi trước.

- Vâng Gia Tuấn thiếu gia

- Haha.... Nàng cứ gọi ta là Gia Tuấn là được rồi, đừng khách sáo như vậy, đằng nào sau này ta và nàng cũng là người một nhà đấy thôi, khách sáo thế làm gì?

- Vâng t.h.i.ế.u.…

- Hửm.…

- Vâng anh Gia Tuấn.

- Hahaha...... Thôi không trêu nàng nữa ta đi đây.

Gia Tuấn rời đi được một lúc, Bích Diệp lại nghe thấy tiếng cười ấy, cô cũng lơ đi không thèm bận tâm tới, cô nhìn ngó xung quanh, cô tự hỏi người phụ nữ ấy là ai, tại sao lại hù dọa cô cơ chứ? Suy nghĩ một lúc, cô đi ra ngoài, cô đứng trước cây Bồ Đề cô lại nhớ về khoảng thời gian lúc cô còn nhỏ, cô cùng đám bạn trong làng chơi trò trốn tìm, cùng nhau học bài dưới gốc cây, cây Bồ Đề mang lại cho cô bao nhiêu kỉ niệm đẹp về thời thơ ấu, nhưng giờ đây cô lại phải tạm biệt mọi thứ nơi đấy, nhưng có lẽ từng kỉ niệm ngày xưa cả đời này chắc cô không thể nào quên được. 

Đến tối mọi người cùng nhau ăn uống xong rồi ai về phòng nấy, do cô quá mệt với cả lúc chiều cô không ngủ được nên cô lên giường và thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng nhiên cô lại gặp lại giấc mơ lúc chiều, cô lại thấy bản thân mình lạc vào căn nhà hoang ấy, cô lại nghe thấy tiếng gọi, tiếng nói, tiếng cười ma quái ấy của người phụ nữ, nhưng lần này cô đã lấy hết can đảm để bước tiếp nhưng đi được nửa bước bỗng từ đâu xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, có khuôn mặt nửa người nửa quỷ, nhìn bộ dạng này không khác gì một con cáo già đã tu luyện ngàn năm để biến thành tinh. Cô đứng đối diện với người phụ nữ kia, bà ta cười một cách kinh dị, nếu miêu tả giọng cười ấy chắc cũng khó tả được hết độ kinh dị của nó.

- Bà là ai vậy?

- Haha, ngươi hỏi ta ư?

-  Sao bà lại phải hù dọa tôi?

- Kkk ngươi đã quên ta rồi sao?

- Tôi không quen bà.

-  Ngươi đã quên kiếp trước của ngươi đã hại ta ra sao rồi ư?

- Kiếp trước?

Hình như cô đã nhớ ra một chuyện gì đó, cô hỏi:

-  Châu.... Châu Dương?

- Nhớ ra rồi sao?

- Haha đến kiếp này mà cô cũng giữ ân oán kiếp trước đến tận bây giờ hay sao? Sao cô thù dai quá vậy?

Cô ta trả lời:

- Tất nhiên, cô đừng quên, mối thù này tôi sẽ không bao giờ quên cô đã làm gì với tôi đâu.

- Châu Dương à! Đến kiếp này rồi mà cô vẫn giữ chuyện ấy vào tận sâu trong lòng mình như vậy, sao cô không bỏ qua mà đi đầu thai đi?

- Đầu thai ư? Nực cười....Đường Diệu Nhi, tôi nói cho cô biết, kiếp trước cô là một vị tiên nữ hạ phàm là con gái của Ngọc Hoàng, tuy tôi biết tôi không bằng cô nhưng không đồng ý nghĩa cái gì tôi cũng thua cô, ở kiếp trước vì cô mà tôi đã bị mọi người ghét bỏ, chính vì cô mà Thanh Đàm đã căm ghét tôi. Cô lấy đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tôi, cô làm vậy cô vui lắm sao. 

Cô suy nghĩ lại chuyện của kiếp trước lúc ấy thiên đình đang tổ chức yến hội linh đình tất cả các vị thần đều tới tham dự, lúc này Đường Diệu Nhi đang thay y phục trong phòng, vì hôm nay trên thiên đình tổ chức tiệc lớn nên Lạc Châu Dương cũng tới theo cha mình là Lạc Điền. Buổi tiệc sắp bắt đầu Đường Diệu Nhi nhẹ nhàng đi ra phía sau là hai  nha hoàng theo cô tới bữa tiệc. Buổi tiệc cũng bắt đầu, lúc đầu thì buổi tiệc diễn ra vẫn tốt đẹp, nhưng vài tiếng sau thì cả thiên đình chìm trong máu lửa. Lạc Châu Dương vội cầm lấy con dao trên bàn vội vàng chạy lại phía Đường Diệu Nhi, cô ta cầm con dao kề vào cổ cô, máu cô từ từ chảy ra rất nhiều, cô lúc này đã không còn nhận thức được gì nữa cô đã ngất lịm đi, không biết từ đâu xuất hiện bóng dáng của một người con trai đỡ lấy cô, anh ngước mắt lên nhìn Lạc Châu Dương với vẻ mặt căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy. Anh bế cô lên và rời đi, Lạc Châu Dương vẫn đứng đấy nhìn bóng người con trai ấy khuất xa dần. Đường Diệu Nhi là người mà Lạc Châu Dương ghét nhất, vì vốn dĩ cô rất tài giỏi, xinh đẹp, nên cô ta đem lòng ganh ghét đố kỵ. Cô cũng biết Lạc Châu Dương luôn đố kỵ với mình nhưng vì bản thân cô là con của Ngọc Hoàng nên cô cũng chẳng bận tâm gì, cô vẫn luôn bỏ qua mọi chuyện không truy cứu nhưng nay cô lại bị chính chị em trong nhà giết chết, ân oán này, ngàn đời ngàn kiếp cô ta cũng không buông tha cho cô, tuy cô đã trùng sinh vào thân xác của Bích Diệp, nhưng cô vẫn theo cô đến tận bây giờ. Quả thật dù cho cô có đầu thai đến bao nhiêu kiếp thì cũng không thể thoát được cái mối thù ấy, cô luôn biết rằng, bây giờ cô đang ở trong thân xác của Bích Diệp nhưng lại không thể nào mất đi trí nhớ của mình trong kiếp trước, vậy cho nên một xác nhưng lại hai linh hồn. Chuyện kể lại từ lúc cô được Thanh Đàm cứu, lúc ấy vì vết chém quá sâu nên cô mất rất nhiều máu, anh đã dốc hết sức mình để cứu lấy cô, ngay cả anh cũng vì thế mà bị trọng thương nhưng cô vẫn hôn mê bất tỉnh. Thế là linh hồn cô rời khỏi thân xác của mình, rồi lạc xuống trần gian. Đúng lúc này, ở trong căn nhà kia có tiếng la thất thanh của một người phụ nữ, hình như là người phụ nữ ấy sắp sinh, nhưng không biết có từ đâu xuất hiện một luồng ánh sáng màu hồng nhạt xuyên thẳng vào cơ thể của người phụ nữ. Vài giờ sau cuối cùng bà ta cũng đã hạ sinh ra một bé gái có vẻ mặt vô cùng đáng yêu. Người phụ nữ ấy khóc rất nhiều, dường như bà ta cảm thấy rất hạnh phúc khi nhận một thiên thần nhỏ mà tạo hóa đã ban tặng. Nhưng bà ta đâu biết rằng cô con gái mà chính bà ta mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày đã không còn nữa, còn luồng ánh sáng màu hồng nhạt ban nãy chính là một phần linh hồn của Đường Diệu Nhi. Vốn dĩ ngày Bích Diệp ra đời cũng chính là ngày Đường Diệu Nhi ra đời ở kiếp trước.Nhưng vì Bích Diệp đã không còn trong lúc sinh, chắc vì ông trời không muốn lấy đi của ai cái gì, nên đã ban cho gia đình này một đứa con xinh đẹp như tiên hạ phàm. Quay trở lại thiên giới.

Sau khi Đường Diệu Nhi rời đi, Thanh Đàm cũng biến mất. Đúng lúc này, anh cũng đã trùng sinh vào thân xác của Lê Gia Tuấn. (Giải thích một chút về đoạn này. Lúc Thanh Đàm trùng sinh vào thân xác của Lê Gia Tuấn. Sở dĩ Thanh Đàm chưa chết chẳng qua anh biết Đường Diệu Nhi sẽ đầu thai vào Trần gia nên anh đã theo linh hồn của cô, theo cô bước xuống dương thế làm con trong một gia đình giàu có, còn cô thì lại sinh ra trong gia đình khó khăn nhất vùng Đông Hoa. Nhưng may thay cha cô đã từng cứu mạng Lê Gia Khánh khi một lần ông đi qua làng Đông Hoa, nhưng vừa đi chưa được bao xa đã gặp phải ba tên cướp, bọn chúng cướp hết hàng hóa của ông rồi còn đánh ông thật dã man, đúng lúc này, Cao Minh đi ngang qua thấy có người đang hôn mê bất tỉnh trên đường lên thị trấn, ông đành đưa người đàn ông ấy đem về nhà trị thương. Sau khi ông ấy tỉnh lại đã báo đáp công ơn cứu mạng của Cao Minh, nhưng Cao Minh vốn bản tính lương thiện, không màng tới tiền bạc hay chúc vụ cao quý nào, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp nên việc này đối với ông chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nên cũng không có gì để nhận lấy. Ngày Trần phu nhân hạ sinh đứa con gái đầu lòng Lê lão gia cũng có mặt, ông nhìn đứa bé được cha mình bế trên tay liền ngỏ ý muốn được đặt tên cho đứa trẻ ấy. Ông liền nghĩ ra cái tên Bích Diệp, vì cái tên này đang ám chỉ loại ngọc bích màu xanh quý giá và hy vọng rằng người mang tên này sẽ lớn lên xinh đẹp, cao quý và thanh tao. ngày Bích Diệp được sinh ra đã có hôn ước với nhà họ Lê. Đúng vào ngày nhà họ Lê qua bàn chuyện cưới xin thì lại nghe tin ân nhân mình đã qua đời sau một trận lũ lớn làm thiệt hại cả một vùng quê nghèo. Thật không thể ngờ cái chết của Trần Cao Minh quá đột ngột). Quay trở lại về phần của Lạc Châu Dương, sau khi mọi người đã không còn một ai sống sót, cô ta cũng tự kết liễu bản thân mình. hiện tại linh hồn của cô ta đang bị giam cầm tại ngôi nhà hoang cách Lê phủ một quãng đường khá xa. Quay về thực tại.

- Lạc Châu Dương…. Từ đầu tới cuối tôi không quan tâm đến những việc làm của cô, thậm chí tôi còn nói tốt về cô cho mọi người nhưng sao cô phải luôn như vậy nhỉ?

 - Đối tốt ư….? Thật nực cười. 

 - Hmmmm…..

Cô im lặng không nói gì, dường như những gì cô nói cũng vô tác dụng đối với cô ta nên dù cô có nói gì thì cô ta cũng xem những lời nói đó chỉ là lời nói ngụy biện của cô mà thôi.

Cô mở mắt tỉnh dậy sau giấc mơ ấy cô lại một lần nữa không ngủ được. Đến sáng hôm sau tiểu Kim bước vào, thấy sắc mặt cô không được tốt, cô liền hỏi:

- Tiểu thư à, sao sắc mặt tiểu thư không tốt cho lắm nhỉ? Có phải đêm qua tiểu thư không ngủ được sao.

- À ta không sao.

- Tiểu thư nói dối, có phải tiểu thư lại mơ về âm hồn kia có phải không?

Biết không thể giấu được nên cô cũng đành nói ra sự thật. Tiểu Kim cũng hiểu rõ vấn đề nên cũng không biết nói gì hơn. Một lúc sau, cô quay sang hỏi tiểu Kim:

- À mà muội tìm ta có chuyện gì sao?

- Dạ lão phu nhân bảo ta vào xem tiểu thư đã dậy chưa nếu tiểu thư đã dậy thì bảo tiểu thư ra ăn cơm ạ.

- Ta biết rồi. Muội giúp ta thay y phục đi.

- Dạ vâng tiểu thư.

Sau khi thay y phục xong, cô theo tiểu Kim đến phòng ăn, dường như mọi người đã ngồi đây chờ cô từ lâu. Cô chào hỏi mọi người rồi tiến lại chỗ ngồi của mình. Sau đó Lê lão phu nhân quay qua nhìn cô rồi hỏi:

- Bích Diệp!

- Lê lão phu nhân.…

- Đêm qua con ngủ có ngon không?

Cô hơi bối rối nhưng cũng nói dối rằng mình cũng ngủ ngon, nhưng tiểu Kim đã đã nhanh hơn một chút, tiểu Kim nói:

- Đêm qua tiểu thư lại gặp ác mộng, con nhìn sắc thái của tiểu thư là con đoán ra liền. Nên tiểu thư không cần phải giấu.Cô nhìn sang Lê lão phu nhân rồi mỉm cười.

- Haiz..…

Sau đó mọi người cũng im lặng rồi ngồi ăn, trong bữa ăn không ai nói câu gì. Khoảng 15 phút sau tất cả mọi người cũng đã ăn uống xong xuôi, cô trở về phòng.

Tại phòng ngủ của cô.

- À tiểu Kim này.

- Tiểu thư gọi em.

- Ta nhờ em một chuyện.

- Tiểu thư nói đi ạ.

- Ta muốn tới căn nhà đó một chuyến.

- Không được! Tiểu thư không được tới đó.

- Tại sao? 

- Lê lão gia căn dặn, tiểu thư không được phép tới nơi đó.

- Ta chỉ tới đó một lát thôi, cầu xin em. Đưa ta tới đó đi mà...... Được không?

Tiểu Kim thấy cô cứ cầu xin như vậy cũng đành chấp nhận đồng ý. Một lát sau, cô và tiểu Kim tiến về phía ngôi nhà hoang gần Lê phủ một cây số. Đến nơi, cô bảo tiểu Kim đứng ngoài đợi, còn một mình cô bước vào bên trong. Bên trong căn nhà là một màu tối đen như mực. Không hề có chút ánh sáng nào trừ ánh sáng của cánh cửa chính. Cô tiến vào bên trong căn nhà, cô khẽ gọi:

- Lạc Châu Dương ra đây đi.

Cô vừa dứt lời thì từ trong bóng tối xuất hiện một người con gái vô cùng xinh đẹp, nếu xét về mọi mặt thì cô ta còn kém Bích Diệp nhiều lắm. Nhìn thấy cô đang đứng ở đó cô ta nói:

- Đường Diệu Nhi..... Cô tới đây làm gi? Cô thấy tôi sao?

- Tuy cô đã chết nhưng không có nghĩa là tôi không nhùn thấy cô.

- Haha.... Cũng phải thôi, đằng nào thì cô cũng đã chết đâu. Cô chỉ là dựa vào thân xác của Trần Bích Diệp mới có thể sống đến tận bây giờ mà thôi.

- Đúng là tôi dựa vào thân xác của Trần Bích Diệp mà sống, nhưng tại sao cô phải đeo bám tôi đến tận nơi này chứ, Trần Bích Diệp cô ta có thù gì với cô đâu?

- Cô ta không có thù với tôi nhưng cô thì có, vì cô đang sống trong thân xác của cô ta, và cô ta đã chết từ rất lâu rồi.

- Lạc Châu Dương, tôi hỏi cô, có phải cô đã khiến cho vùng đất Đông Hoa chìm trong nước lũ đúng không?

- Không sai!

- Tại sao cô phải làm như vậy? Gia đình Trần Bích Diệp có thù gì với cô đâu? Sao cô phải làm vậy chứ?

- Vì cô ta là cô..…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play