14.
Nữ quỷ hỏi tôi:
“Thạch Đầu, gặp tôi có thấy vui không?"
Trước đây, cô ta chưa từng gọi tên tôi.
Tôi thấy một đôi mắt trong con ngươi xanh lam của cô ta, hai đồng tử co rút lên xuống trong cùng một hốc mắt, chúng đang xoay.
Móng tay của cô ta đang nhào về phía tôi.
Tôi xoay người, lăn một vòng tránh né nhưng vẫn bị nữ quỷ cào rách một miếng thịt.
Bây giờ cô ta có thể đụng vào tôi, có thể làm tôi bị thương rồi.
Nỗi đau ập tới càng khiến tôi thêm e sợ, cơ thể run cầm cập, liều mạng muốn chạy trốn.
Chỉ mới ngày thứ tư mà cô ta đã mạnh đến vậy rồi, nếu là ngày thứ bảy thì sẽ ra sao?
Liệu tôi có chết thẳng cẳng ngay khi đến đây không?
Tôi nín thở, di chuyển từng tí một trong phòng, cố gắng để không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Đầu nữ quỷ xoay vòng theo chuyển động của tôi, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích, xoay đầu từ trước ra sau lưng.
Cô ta hoàn toàn có thể nhìn thấy tôi.
Tôi không nhịn nổi, bắt đầu ho kịch liệt, ánh mặt đảo qua đảo với hi vọng có thể tìm được thứ gì đó cứu mạng mình.
Lúc này, tôi nhìn thấy ngọn nến trên bàn.
Ban đầu ngọn nến hẵng còn một nửa, giờ đây chỉ cao cỡ một ngón tay, sắp sửa tắt ngóm.
Hôm nay không phải ngày thứ tư!
Mà là ngày thứ bảy!
Tôi đã mắc kẹt ở đây ba ngày liên tiếp mà không hề trở về!
Tôi chưa kịp hít sâu một hơi thì đã bị nữ quỷ đâm móng tay sắc nhọn vào lồng ngực.
Nỗi đau đớn ập đến khiến tôi không thể thốt lên nổi, tôi trợn to hai mắt, không thể tin được bản thân sẽ chết tại đây.
"Con mau dán lá bùa lên người đi! Mau đi tìm hai đồng xu kia."
Lần này thật sự là giọng của cha tôi.
Tôi kìm nén cơn đau dữ dội, giơ tay dán lá bùa lên người mình, nữ quỷ trước mắt lập tức bị đánh văng ra ngoài.
Cô ta xoay người chạy về phía ngọn nến trên bàn, tôi vô thức muốn đuổi theo nhưng cơn đau trên người đã cảnh tỉnh tôi.
Tôi vội vàng đi tìm những đồng xu trên giường.
Cùng lúc đó, ngọn nến hoàn toàn vụt tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Phổi của tôi giống như gần vỡ nát, việc hít thở trở nên cực kỳ khó khăn.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, trong bóng đêm, nữ quỷ vẫn có thể xác định được vị trí của tôi.
"Đặt đồng xu lên mắt, đừng nhìn bất cứ thứ gì cả."
Tôi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại theo lời cha nói.
15.
Căn phòng vang lên tiếng cửa sổ vỡ, tiếng gạch rơi, tiếng chó sủa và tiếng thét chói tai của nữ quỷ.
Có thứ lông xù cọ vào chân tôi nhiều lần rồi ngã xuống.
"Là cha ạ?"
Chất lỏng nhớp nháp trên tay tôi là máu, không biết là của tôi, dính từ trên túi vải hay vừa chảy ra trên mặt đất.
"Xoạt.”
Có thứ gì rơi xuống bên chân tôi, đôi tay tôi run rẩy nhặt nó lên.
Là một con dao.
Cha tôi đột nhiên hét to:
“Mau đâm đi!”
Có thứ gì đó lao tới trước mắt tôi, không ngừng giãy dụa.
Tôi giơ tay đâm xuống thật mạnh, sợ nữ quỷ chưa chết nên tôi đâm liên tục mấy nhát.
Tôi nắm chặt con dao trong tay, thở hổn hển hỏi cha:
“Cha ơi, cô ta chết rồi sao?"
Không ai đáp lại tôi cả.
Tôi bất chấp gỡ hai đồng xu ra khỏi mắt, thế nhưng căn phòng quá tối nên tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Không khí lạnh lẽo trong phòng đã biến mất, tôi run rẩy bò dậy, thắp lại ngọn nến.
Sau khi căn phòng được chiếu sáng, tôi nhìn thấy chó đen đang đè lên nữ quỷ, cắn vào cổ cô ta.
Mấy nhát dao của tôi là đâm vào cơ thể bọn họ.
"Mau chạy ra khỏi cửa đi."
"Mau chạy đi!"
Tôi lau nước mắt, lao đến nơi có hình dạnh cánh cửa, cả người trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
Bên ngoài tối thui nhưng vẫn có thể thấy được ánh trăng sáng trên đỉnh đầu.
Trước mặt tôi là một bóng người mờ ảo, nhìn tôi nhếch nhác thở dốc.
"Mau bắt lấy hắn, thiêu chết hắn đi!”
"Sau khi luyện hóa hắn thì anh trai tôi sẽ sống lại."
Là Tôn Nhị.
Lại là Tôn Nhị!
Hắn chính là kẻ chủ mưu hãm hại gia đình tôi.
Tôi giận quá mất khôn, nắm chặt con dao trong tay, lao tới đâm vào ngực hắn.
Có lẽ là do động tác của tôi quá nhanh, hoặc có thể do ánh mắt tôi quá hung ác khiến cho những người đang túm lấy tôi không kịp phản ứng.
Khóe miệng Tôn Nhị chảy đầy máu, tôi đâm liên tục vào người hắn cho đến khi hắn hoàn toàn bất động.
Bây giờ, dù cho phải chết thì tôi cũng bằng lòng, vui vẻ mà chết!
Cho dù tôi phải chết cũng phải bắt hắn chết trước!
Tôi cười ha hả như điên.
Những người bên cạnh thấy thế thì sợ hãi, tụm năm tụm ba chạy trốn.
Tuy ngực của tôi vẫn đau đớn dữ dội nhưng không tạo thành vết thương thật trên da thịt.
Bên ngoài căn phòng đổ nát đã được tưới xăng, tôi đi vào trong bế con chó đen lên, hai tay đẫm máu.
"Cha ơi, Tôn Nhị chết rồi, hắn chết rồi."
"Con giết hắn ư? Sao con lại hồ đồ thế hả?"
Bên ngoài vang lên hai tiếng gà gáy, trời gần sáng rồi.
Chó đen giãy giụa muốn xuống, chỉ vào chiếc giường trong phòng rồi nói:
"Mau thả cha lên đây, mau lên."
Tôi kéo lớp chăn bông trên giường ra, bên trên có một người đang nằm.
Hắn giống như một bộ xương khô, cả người khô quắt khô queo, cổ vẹo sang một bên nhưng mắt vẫn mở.
Hắn nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi bỗng nhớ tới những lúc mình nằm ở đây, bên cạnh có một người đang nằm nhìn chằm chằm vào mình như thế thì rợn cả tóc gáy.
"Đây là căn phòng của Tôn Đại, hắn chưa chết mà vẫn sống ở ranh giới của hai giới âm dương."
"Hắn luôn muốn cướp lấy sinh mạng của con nên mới nhốt con ở đây."
Chó đen cắn vào cổ Tôn Đại, cắn đứt hơi thở của hắn.
"Sau khi ra ngoài, con hãy phóng một mồi lửa đốt sạch nơi này."
"Chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."
Đây không phải giọng của cha tôi.
Tôi quay đầu lại, chó đen nhảy bổ lên người tôi, dùng lưỡi liếm mặt tôi.
Lồng ngực của nó có vài lỗ chảy máu do bị móng tay của nữ quỷ đâm vào, không thấy vết thương do tôi dùng dao đâm xuống nữa.
Nó dùng đầu đẩy tôi ra khỏi phòng, đứng ở cửa chỉ cách tôi mấy bước chân.
Nó nói:
“Đốt đi."
16.
Tôi không chết, mạng của tôi đã được bảo vệ.
Bởi vì có người thay tôi gánh kiếp nạn này.
Mạng sống của Tôn Đại và Tôn Nhị đổi lấy mạng của cha tôi và chó đen.
Thời điểm tôi tỉnh lại, mẹ vừa khóc vừa cười, nói tôi đã ngủ ròng rã cả tuần rồi.
Bà sợ tôi không tỉnh dậy nữa.
"Sau khi con ngủ ba ngày, cha con nói hỏng rồi, sau đó nửa đêm khuya khoắt tự mình lên núi."
"Ông ấy bảo mẹ ở nhà đốt vàng mã, phải liên tục kêu tên con, sợ con bị cướp mất linh hồn."
"Mẹ muốn đi theo nhưng nửa đường lại mất dấu cha con, đường quanh co nên suýt nữa mẹ ngã xuống núi.”
Tôi nghe mẹ kể, để ý thấy trên áo bà có dính một ít máu.
Tôi nghĩ, giờ tôi biết tại sao nữ quỷ lại dùng giọng cha để gọi tôi mở cửa rồi.
"Khi cha lên núi có gọi tên con không?"
"Có, ông ấy gọi Thạch Đầu cả quãng đường."
"Ông ấy nói, con trai đừng sợ, cha đang tới đây."
17.
(Ngoại truyện: Góc nhìn của người cha.)
Thạch Đầu ra đời vào mùa đông, trên người thằng bé đầy những mảng xanh tím.
Thằng bé không thở nữa, ai cũng nói nó đã chết rồi.
Nhưng tôi không tin.
Rõ ràng khi tôi ôm thằng bé, cơ thể nó vẫn rất ấm áp, chắc chắn là nó còn sống!
Tôi đi khắp nơi cầu thần khấn Phật, quỳ lạy dập đầu từng bậc thang một, cuối cùng mới mời được một lão đạo sĩ có danh tiếng xuất quan.
Tôi đồng ý dùng hết tất cả gia tài của gia đình mình, ăn chay trong mười năm để con trai tôi có thể quay về dương thế.
Lão đạo sĩ thật sự rất tài giỏi, con trai tôi tỉnh lại rồi.
Nó đã biết bú, biết khóc rồi.
Lão đạo sĩ nói:
“Đứa trẻ nhà cậu rất khác so với những đứa trẻ bình thường ngoài kia. Thân thể nó yếu ớt, nhưng muốn lớn lên bình an không phải việc khó gì.”
Tôi vừa mới cảm ơn ông ấy rồi trở về thì thấy có người đang dập đầu trước cửa nhà chúng tôi.
Là Tôn Đại.
Thật ra, tôi có nghe nói em trai Tôn Nhị của hắn bệnh nặng và đang hấp hối.
Chẳng biết hắn nghe từ đâu rằng nhà tôi có Bồ Tát sống nên mới chạy tới đây cầu xin.
Thế nhưng hắn không chịu tiêu tiền, không chịu ăn chay, chỉ biết khóc lóc than mình nghèo khổ.
Hắn đưa Tôn Nhị đến một căn nhà tranh đơn sơ, giả vờ khốn khổ.
Người trong thôn ai cũng biết cả, nhưng là việc không liên quan đến mình nên chẳng ai vạch trần.
Họ cũng sợ bị kiện cáo có liên quan đến mạng người.
Vợ tôi, Tiểu Thúy rất tức giận, ngồi trong nhà lầm bầm:
“Nhà chúng ta bỏ biết bao công sức mới có thể mời người đến đây, hắn mới nói vài lời lừa bịp đã lấy được mọi thứ.”
"Anh biết hôm nay khi em đi ngang qua đó, em đã nghe thấy gì không? Tôn Đại nói hắn và gia đình ta có liên quan đến nhau, số tiền mà nhà ta bỏ ra thì một phần là do nhà hắn hỗ trợ."
"Hắn còn nói nhà chúng ta đã bỏ tiền thì nhà hắn không cần chi tiền nữa. Bệnh Tôn Nhị không nặng lắm, coi như là thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau."
"Anh nói xem thằng cha này có biết xấu hổ không vậy? Hắn nói mà không thấy ngượng mồm à?"
Tôi dỗ dành cô ấy:
“Chúng ta làm như vậy là để Thạch Đầu có thể bình an trưởng thành. Còn Tôn Đại lừa gạt Phật Tổ, hắn không nghĩ rằng, việc đã hứa với thánh thần thì sao có thể thất hứa được?"
"Sớm muộn gì hắn cũng phải chịu quả báo thôi."
Nhưng sau đó sức khỏe của Tôn Nhị vẫn tốt lên, Tôn Đại không gặp báo ứng gì cả.
Ngược lại, Thạch Đầu nhà chúng tôi dù được cứu sống nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt, cứ dăm ba hôm lại sinh bệnh.
Tôi nhờ người đi nghe ngóng mới biết, hoá ra Thạch Đầu đang gánh hoạ thay người khác.
"May mà đứa trẻ nhà cậu mạng lớn, nếu không thì chết từ lâu rồi."
Tiểu Thúy ở nhà mắng chửi, chúng tôi đều nghi ngờ gia đình Tôn Nhị.
Tôi nghe nói chó đen có thể trừ tà, vậy nên tôi mang về một con chó đen nhỏ.
Nó cùng ăn, cùng ở với Thạch Đầu hơn một năm.
Ngày ấy, khi chó đen đột nhiên cắn ống quần tôi, sủa gâu gâu, tôi biết đã đến lúc rồi.
Tôi tháo dây xích trên cổ nó ra, đồng thời mở toang cửa để nó chạy ra ngoài.
Cơ thể Thạch Đầu đã tốt hơn, nhưng thằng bé vừa khóc vừa gào đòi chó đen trở về.
Từ đó về sau, nhà chúng tôi không nuôi thêm một con chó nào nữa.
Hai năm trôi qua, thân thể Thạch Đầu ngày một tốt hơn, nó đã có thể chạy nhảy rồi.
Người trong thôn kể rằng khi Tôn Đại đang làm việc ở bên ngoài, hắn bị một con chó hoang không biết ở đâu chạy đến cắn, sau đó nằm hôn mê trên giường.
Sau đó, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, tay run cầm cập chỉ vào Thạch Đầu đang nhảy nhót vui vẻ.
Hắn bảo với Tôn Nhị rằng nhà tôi có thứ đồ quý báu có thể hoán đổi mạng của hắn, giúp hắn hồi phục.
Nhưng hắn bại liệt, miệng đầy nước miếng nên không thể nói rõ được món đồ quý giá ấy là gì.
Tôn Nhị tới nhà tôi đập phá lục lọi nhưng vẫn không tìm được món đồ đó nên Tôn Đại qua đời.
Sau này, có một tên giang hồ lừa bịp tới tìm Tôn Nhị, lừa gạt hắn lấy được một số tiền lớn.
Tên đó còn cho Tôn Nhị một quyển sách rách, bảo rằng có thể hồi sinh Tôn Đại.
Tên giang hồ lừa bịp ấy quả thật không có bản lĩnh gì, thế nhưng quyển sách ấy là hắn trộm từ trong một ngôi mộ nên thực sự rất tà ác.
Tôi không tìm được lão đạo sĩ lúc trước, chỉ có thể cầm quần áo của Thạch Đầu lên núi, tìm kiếm khắp nơi.
Tôi thế mà lại tìm được chó đen.
Nó là thần hộ mệnh lúc trước chúng tôi khó khăn mời về, nó rất hợp với mệnh cách của con trai tôi.
Nhưng chó đen nói còn chưa đủ.
Nó đã già rồi, trước đây nó đã giúp chúng tôi một lần, lấy đi vận xui cho con trai tôi.
Vậy nên, lần này nó không có cách nào bảo đảm tính mạng cho con trai tôi nữa.
Nó nói, cách tốt nhất là để người luôn sớm chiều ở bên cạnh con trai tôi cam tâm tình nguyện hiến dâng mạng sống.
Dù sao cũng phải đấu với lệ quỷ, nhất định sẽ đồng quy vu tận (*)
(*) Cùng chết.
Vậy thì đương nhiên là tôi rồi, bởi vì chẳng có ai tình nguyện chết vì Thạch Đầu hơn tôi.