9.

Tôn Nhị chả phải thứ tốt lành gì.

Trước đây, hắn thường hay trộm gà bắt chó trong thôn, gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người, thường xuyên bị người trong thôn đánh đập và la mắng.

A Ngưu là một trong số những người từng đánh hắn.

"Tháng trước, Tôn Nhị trộm gà nhà A Ngưu, bị A Ngưu cầm đá đập bể đầu nên hôm sau A Ngưu mới ngã chết ở cánh đồng."

"Miệng vết thương nằm đúng vị trí mà A Ngưu đập Tôn Nhị."

Cả người tôi run lên, vẫn mở miệng cãi bướng:

“Lỡ may tất cả chỉ là trùng hợp thì sao. Tôn Nhị đâu có khỏe đến thế."

Cha tôi thở dài:

“Tôn Nhị dùng tà thuật. Hắn đã giao dịch với lệ quỷ, hễ có ai khiến hắn bị thương thì đều phải hứng chịu tương tự."

"Ban đầu, trong thôn có rất nhiều người bất mãn với hắn. Thế nhưng, sau khi bị trả thù thì dần dà, không còn ai dám nói chuyện với gia đình ta hay đối đầu với hắn cả.”

"Đương nhiên, loại tà thuật này cực kì tàn độc, Tôn Nhị không thể sống quá nửa năm."

Nghe xong, cơn tức giận của tôi lên tới đỉnh điểm.

"Hắn tốn nhiều công sức như vậy chỉ để giết con?"

"Hắn có thần kinh không vậy?"

Mẹ tôi gượng cười:

“Sau này mẹ có nghe ngóng được một số chuyện. Cha mẹ Tôn Nhị mất khi hắn còn nhỏ, là anh trai nuôi hắn lớn lên."

"Anh trai hắn bệnh nặng sắp chết nên Tôn Nhị đến cầu xin chúng ta lấy thứ đồ quý giá ấy ra cứu mạng anh hắn, bị từ chối nên hắn mới ghi thù.”

Tôi chỉ cảm thấy đây là tai bay vạ gió:

“Tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào nhà chúng ta chứ? Nếu thật sự cha mẹ có thứ đồ đó thì đã cứu được con rồi. Hắn chỉ là một tên lưu manh đang tìm cớ mà thôi!"

Nhà tôi nghèo khổ ra sao chẳng lẽ tôi không biết ư?

Huống chi, cha mẹ yêu tôi như vậy, có thứ đồ như thế thì sao không lấy ra cho tôi chứ.

Chắc chắn Tôn Nhị đã tìm nhầm rồi.

Nào ngờ, sau khi nghe xong, bố mẹ tôi nhìn nhau cười khổ.

Mẹ tôi thở dài mở lời:

“Con mới ra đời đã tắt thở, cha con đi khắp nơi cầu thần bái Phật. Sau này ông ấy quen biết một lão đạo sĩ, phải tán gia bại sản mới cứu được con.”

"Thứ đồ có thể giúp người chết sống lại mà Tôn Nhị muốn chính là con. Hắn muốn dùng mạng của con đổi lấy mạng sống cho anh trai hắn."

"Con ư?"

Tôi không biết mạng sống của mình lại đặc biệt đến thế.

Gần đây tôi cực kì xui xẻo.

Cơ thể nặng nề mệt nhọc, thậm chí còn té gãy chân.

Tôi nhớ đến cái vỗ vai ban nãy của cha, đột nhiên nhận ra:

“Cha, có phải Tôn Nhị đã làm gì với con không?"

"Hắn muốn đổi thì đổi. Dù sao mất cái mạng quèn này của con còn hơn phải mất cả gia đình."

"Nếu như con biết sớm hơn, cha sẽ không ra nông nỗi này..."

Cha và mẹ cùng ôm lấy tôi.

Bọn họ rất ít khi làm những hành động buồn nôn như vậy.

"Đứa trẻ ngốc, chẳng có người làm cha mẹ nào lại trơ mắt nhìn con mình đi tìm cái chết cả."

"Huống chi, gia đình mình và nhà hắn đã sớm kết thù rồi.”

10.

Tôi linh cảm rằng vẫn còn chuyện khác nữa, thế nhưng cha mẹ không chịu nói thêm, chỉ giục tôi mau đi ngủ.

Nằm trên giường, tôi bỗng cảm thấy khó thở, toàn thân lạnh buốt.

Giống như có thứ gì đó trèo lên giường rồi đè tôi vậy.

Ý thức hoàn toàn tỉnh táo, nhưng thân thể tôi không cách nào cử động, mắt không mở ra nổi.

Tôi cố gắng giãy giụa, muốn tỉnh dậy, muốn hét lên nhưng cơ thể cứ như bị ai đó lôi đi, bất ngờ ngã xuống vực thẳm.

Tôi ngồi dậy, thở hổn hển.

Cha tôi trong hình hài của chó đen đang nằm bên cạnh tôi.

"Thạch Đầu, con nhìn thấy quỷ hả?"

"Nếu không thấy quỷ, trong lòng khó mà cảm thấy sợ hãi. Một thân chính khí, dũng cảm tiến về phía trước."

"Chỉ khi gặp quỷ, con mới biết phán đoán, bày mưu lập kế gặp dữ hóa lành."

Cha nhìn tôi nói tiếp:

“Khi ác quỷ giết người, một là dọa cho người đang sống sờ sờ sợ mất mật. Loại quỷ này đa phần không có thực thể nhưng nhìn rất đáng sợ."

"Hai là dùng các đồ vật trung gian lấy đi mạng sống của con người. Loại quỷ này giỏi nhất là ngụy trang, động tác linh hoạt nên cần phải phân biệt được.”

Tôi nuốt nước bọt:

“Cha, nếu con nhìn thấy quỷ thì có thể thấy cha không?"

Hôm qua, tôi đã tỏ thái độ với cha trước khi ông ra ngoài.

Hai tháng nay, ngày nào Tôn Nhị cũng đến hành hạ gia đình tôi, thế mà cha tôi vẫn chọn cách cầu xin hắn, khiến cho tôi cảm thấy cha mình thật hèn nhát.

Không ngờ đến khi gặp lại, gương mặt của cha đã bị lũ chó hoang cắn nát bét hết rồi, không còn là gương mặt mà tôi quen thuộc nữa.

Tôi thực sự cảm thấy có lỗi, rất muốn gặp lại cha.

"Thạch Đầu à, có một số việc không thể cưỡng cầu đâu con.”

"Con biết."

Tôi nói với cha rằng mình muốn gặp quỷ.

Tôi muốn xem rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì.

Hơn nữa, tôi cảm thấy việc những con quỷ có thể giết người là đáng sợ nhất, tôi không muốn mình chết mà không biết nguyên do.

Rốt cuộc Tôn Nhị đã dùng cách gì để khiến những thứ ma quỷ ám lên người tôi?

"Nước mắt bò có thể kết nối hai giới âm dương, con bôi nó lên trên mắt thì sẽ nhìn thấy được thứ đó."

Mẹ tôi lấy cho tôi một cái lọ và một thanh đao nhỏ.

"Dùng nước mắt bò chỉ là biện pháp tạm thời, nếu con thật sự muốn nhìn thấy lệ quỷ thì phải mở thiên nhãn."

Mẹ thấm nước lên đao rồi vẽ một con mắt ở giữa lông mày tôi, sau đó dùng chu sa chấm vào chính giữa con mắt đó.

Tôi bất ngờ khi nghe thấy bên tai có tiếng cười, tiếng xì xào bàn tán.

Cha tôi thấp giọng chỉ cho tôi:

“Quỷ thuật mà Tôn Nhị dùng là làm cho hồn bay phách lạc trong bảy ngày. Sau bảy ngày, sẽ là sự xuất hiện của lệ quỷ ác độc nhất."

"Cha vừa mới hồi phục nên vẫn còn rất yếu, chỉ có thể bảo vệ tính mạng của con ở thời khắc quan trọng nhất thôi."

"Con trai, hôm nay là ngày đầu tiên. Con phải dựa vào chính mình, chúc con may mắn."

10.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Sắc trời tối đen, trong phòng thắp một ngọn nến trắng, ánh sáng chập chờn.

Nhưng trong phòng đâu có gió?

Vết thương trên trán vẫn hơi đau.

Tôi nheo mắt lại, thấy có người đang đứng bên cạnh ngọn nến.

Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài che kín khuôn mặt, đang cúi người thổi liên tục vào ngọn nến.

Sau khi nhận ra tôi đã tỉnh, người phụ nữ tóc dài từ từ quay đầu lại.

Cô ta không phải người!

Không phải do khuôn mặt đáng sợ, mà là khi cô ta quay lại phía tôi, trong phòng vẫn có tiếng ai đang thổi nến.

"Vù vù..."

Gió thổi tung tóc cô ta, giúp tôi nhìn rõ được khuôn mặt ấy.

Trên má phải cô ta có một lỗ thủng lớn, răng miệng đẫm máu lộ hết ra ngoài.

Da thịt thối rữa, trên cơ thể chi chít lỗ, bên trong toàn là con giòi bọ bò lúc nhúc.

Tôi vô thức nín thở, nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Cậu nhìn thấy tôi à?"

"A, cậu thật sự nhìn thấy tôi.”

Nữ quỷ cười hì hì, chỉ trong nháy mắt đã tới gần tôi, nằm nhoài ra đầu giường, ghé sát mặt vào nhìn tôi.

"Cậu thấy tôi có đẹp không?"

Rõ ràng đang nằm trong chăn nhưng sống lưng tôi vẫn lạnh buốt.

Tôi có linh cảm rằng mình không thể trả lời câu hỏi của cô ta.

Nói thật, cô ta trông không đáng sợ tí nào.

Đối với tôi, người phải chứng kiến ​​cái chết bi thảm của cha mình thì khuôn mặt này chẳng thấm vào đâu.

Cái đầu bị dập nát của cha tôi nhìn còn đáng sợ hơn cô ta nhiều.

Nữ quỷ duỗi tay ra, bàn tay cô ta chỉ là một lớp xương trắng bọc trong da, móng tay thì dài cỡ nửa ngón tay.

Cô ta đưa tay ra nắm lấy mặt tôi, bàn tay hư ảo ấy xuyên qua mặt tôi.

Quả đúng như lời cha nói, cô ta là một con quỷ không có thực thể.

Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy cô ta bắt đầu dùng móng tay sắc nhọn của mình tự cào lên mặt.

Móng tay vừa dài vừa sắc giống như lưỡi dao cạo đi từng lớp da thịt trên mặt cô ta.

Có mủ màu trắng xanh chảy ra, bốc mùi hôi thối khó tả.

Tôi trợn trừng hai mắt, theo bản năng đưa tay che miệng và mũi, vừa mới cử động cánh tay thì cảm giác có thứ gì đó lăn xuống trên mu bàn tay.

Là hai đồng xu còn ấm nóng.

Nữ quỷ vẫn đang biểu diễn, dùng tư thế kỳ lạ bò lên người tôi, giòi và mủ trên người cô ta cứ thế rơi xuống.

Tôi nhắm mắt lại, từ từ kéo chăn lên.

Có gì đó đang đè nặng lên tôi, là cảm giác mà tôi đã phải chịu đựng hơn một tháng qua.

Không biết qua bao lâu sau đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng gọi của cha:

“Thạch Đầu, con thấy thế nào rồi?"

11.

Bên ngoài trời đã sáng, tôi ngồi dậy, đầu óc vẫn hơi mơ màng.

“Đêm qua con không ở nhà, cũng không ở trong phòng phải không ạ?”

Cả đêm qua sự chú ý của tôi đều đặt trên người nữ quỷ, thế nên tôi không nhớ được khung cảnh của căn phòng đó ra sao.

Cha tôi nghiêm nghị hỏi:

“Hai đồng xu trên mu bàn tay con đâu rồi?"

Tôi lật tung chăn lên để tìm nhưng không thấy đâu cả.

"Nó vẫn ở bên kia."

Nói rồi, cha tôi bứt ra một nhúm lông chó, hòa lẫn với máu chó rồi vẽ cho tôi một lá bùa.

"Tối nay khi quay lại, con hãy dán lá bùa này lên để ma quỷ không thể đến gần."

“Những con quỷ xuất hiện ở bảy ngày này càng về sau sẽ càng mạnh, con nhất định phải tìm ra cách để thoát khỏi căn phòng ấy càng sớm càng tốt.”

"Con biết rồi."

Tôi để lá bùa vào túi áo ở trước ngực, mẹ tôi dùng nước mắt bò để thoa lên con mắt đã vẽ trước đó.

Khi màn đêm buông xuống, vẫn là ngọn nén mờ ảo ấy, nhưng tôi không thấy nữ quỷ ngày hôm qua đâu cả.

Có lẽ hôm nay tôi tỉnh dậy hơi sớm.

Tôi lấy lá bùa ra rồi đeo vào, liếc nhìn xung quanh căn phòng.

Không thể trốn thoát, hoàn toàn không có cách nào trốn thoát khỏi đây.

Nơi này cứ như một chiếc lồng giam bị bịt kín xung quanh bốn phía vậy.

Trong phòng có cửa ra vào nhưng chỉ là tượng trưng.

Giống như một bức tranh treo lâu năm bỗng nhiên bị lấy đi, chỉ để lại dấu vết hằn sâu trong bức tường.

Tôi gõ tay vào đường viền cửa sổ, tiếng vang lên không phải tiếng gạch mà là tiếng thủy tinh.

Tôi nhìn thấy một cái bóng đang đung đưa.

Ngẩng đầu lên thì bắt gặp nữ quỷ đang treo ngược trên xà nhà, mặt đối mặt với tôi.

Hai tay cô ta túm lấy xà nhà, chân giẫm lên đó, giống như đang ẩn náu.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nữ quỷ nhanh chóng di chuyển đến một góc khác.

Trên tường có một cái bóng rất nhạt.

Hôm nay cô ta chỉ dám nhìn tôi từ xa, giống như đang kiêng kỵ thứ gì đó.

Trước khi khung cảnh thay đổi lần nữa, tôi để ý đến ngọn nến, dường như nó đã cháy được khá nhiều.

12.

Cha tôi nói:

“Ngọn nến thực chất là thời hạn, là một sự hạn chế."

"Ngọn nến cháy càng nhanh, con quỷ ở bảy ngày này càng mạnh, có lẽ thời gian ở nơi đó có sự khác biệt. Con trai, con phải giải quyết được cô ta trước khi nến cháy hết."

Bấy giờ, tôi mới nhận ra trước đây mình đã đoán sai.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ rằng nữ quỷ thổi nến chỉ để hù dọa mình.

Hoá ra không phải thế, cô ta thổi nến vì muốn làm nhiễu loạn thời gian, muốn biến thành lệ quỷ trước khi tôi kịp chuẩn bị, sau đó giết chết tôi.

"Con phải chuẩn bị cho tốt, nếu không sẽ không thể sống qua bảy ngày đâu."

Cha tôi và chó đen dần dần dung hợp vào nhau.

Mẹ tôi nói thời gian ông tỉnh táo nhiều hơn trước, đã có thể xuống giường rồi.

Tôi muốn câu giờ cho cha mình.

Có ai đó đang hát bên giường tôi.

Âm thanh du dương buồn bã, hát lên một giai điệu không rõ nguồn gốc.

Nữ quỷ cúi thấp đầu, đôi mắt màu xanh trắng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không hiểu tại sao lần nào tỉnh dậy cũng nằm trên giường.

Hơn nữa còn ở trong tư thế nằm ngang, không phải tay buông thõng sát hai bên người thì là tay đặt trên bụng.

Tư thế nằm y như xác chết vậy.

Giọng nữ quỷ bỗng trở nên cực kì thê lương, cô ta vươn hai tay ra bóp chặt cổ tôi.

Cô ta có thể chạm vào tôi rồi!

Nữ quỷ há hốc mồm, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra điều này.

Tôi vừa giằng tay cô ta ra vừa cúi đầu, lá bùa mà cha tôi đưa không biết từ bao giờ đã bị đốt cháy, chỉ còn một nửa đang dán trên cổ tôi.

Quần áo của tôi bị cháy thành một lỗ.

Ngọn nến trên bàn dường như đã bị xê dịch.

Trong đầu của tôi hiện lên một suy đoán đáng sợ, chẳng lẽ hôm qua khi quay trở về, cơ thể tôi vẫn ở lại nơi đây sao?

Nếu không thì giải thích thế nào về chuyện lá bùa trên người tôi bị đốt cháy?

Nữ quỷ này cứ như vẫn luôn chờ chực, cô ta có thể nắm bắt chính xác biểu cảm và chuyển động của tôi khi mỗi khi tôi thức giấc.

Lông tơ trên người tôi dựng đứng hết cả, thật sự có cảm giác mình bị nhốt kín ở chỗ này.

Nữ quỷ dần siết chặt lấy cổ tôi, vì đang nằm nên tôi không có nhiều sức lực, càng giãy giụa thì cô ta càng bóp chặt hơn.

"Khụ khụ khụ!"

Tim tôi thắt lại, tôi dùng một tay chọc vào mắt cô ta, tay còn lại sờ lên vết thương trên mặt, xé ra một mảng thịt.

Tôi nghĩ thực thể nữ quỷ bị thương thì chắc chắn sẽ có phản ứng gì đó, thế nhưng cô ta hoàn toàn không hề hấn gì.

Da mặt là thứ cô ta không để tâm.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi quơ loạn xạ trên người mình, hi vọng có thể tìm được gì đó.

Bất chợt, tôi sờ được hai đồng xu.

Chúng vẫn ấm khi tôi chạm vào.

Tôi lập tức nhặt lấy hai đồng xu ấy, rạch thật mạnh lên tay nữ quỷ.

"Á!"

Tiếng thét đau đớn của nữ quỷ vang lên bên tai tôi.

Ngay khi tay cô ta nới lỏng, tôi nhanh chóng xoay người trốn thoát.

Trên cổ tay nữ quỷ xuất hiện một vết màu nâu, phát ra tiếng xèo xèo, trong không khí thoang thoảng mùi cháy khét.

Nhưng toàn bộ căn phòng chỉ lớn từng ấy, tôi biết chạy đi đâu bây giờ?

Tôi nhớ ra, hôm qua lúc gõ vào cửa sổ có nghe thấy tiếng thủy tinh.

Chẳng lẽ bức tường trước mặt chính là thủ thuật che mắt của nữ quỷ?

Đường ra khỏi giường bị chặn nên tôi dùng khuỷu tay đập mạnh vào cửa sổ.

Có tiếng kính vỡ, có gió thổi vào.

Ánh sáng trong phòng không ổn định, ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối.

Khoảnh khắc trước khi nến tắt, tôi nhìn thấy nữ quỷ đứng ở bên giường nở một nụ cười đắc thắng.

"Nến tắt thì chỉ có con đau khổ thôi."

Mẹ tôi lo lắng đến mức đi vòng quanh phòng.

"Tình huống lúc đó quá nguy hiểm, con chỉ muốn chạy ngay đi. Không ngờ, dù con phá cửa sổ thì con vẫn ở lại căn phòng đó."

Sở dĩ có thể quay về thực tại là bởi tôi đã đập đầu vào tường rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

Điều này chứng tỏ bức tường ở đó vẫn bị bịt kín và tôi không thể thoát ra được.

Cha tôi làm ướt que diêm bằng máu chó, bảo mẹ đem ra phơi nắng vào buổi trưa.

Sau đó, ông nhét vào tay tôi một lá bùa và một cái túi vải.

"Con hãy dụ lệ quỷ ra khỏi phòng, dùng bùa phong ấn nó rồi đốt nến lên."

"Cứ đứng yên đó, chờ cha tới tìm con."

Tôi hỏi cha tại sao ngay từ đầu ông không đi cùng tôi, tôi thực sự rất sợ phải quay lại căn phòng đó.

Ngày hôm qua khi nữ quỷ bóp cổ tôi, suýt nữa tôi đã bị cô ta giết chết.

Cha an ủi tôi:

“Cha chó sẽ luôn luôn bảo vệ tính mạng cho con, một khi con xảy ra chuyện, cha nhất định sẽ xuất hiện."

Căn phòng tối đến mức không thể nhìn thấy tay của chính mình, tiếng hát trong phòng đột ngột dừng lại.

Cô ta đang đứng sát ngay bên tôi.

Tôi lục lọi trong người, lấy ra cái túi vải mà cha đã đưa cho mình.

Khi sờ vào, tôi cảm thấy tay hơi dinh dính, hơn nữa còn có mùi hôi tanh khó tả.

Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không mà khi cầm trên tay, tôi thấy dường như nó đang chuyển động.

Gió thổi vào giúp tôi tìm đúng vị trí, ném túi vải ra ngoài.

Khi hơi thở lạnh lẽo lướt qua tôi, tôi nhanh như cắt dán lá bùa lên cửa sổ.

Gió lập tức ngừng thổi.

"Ngọn nến..."

Tôi lắc người nhảy xuống giường, mò mẫm tìm chiếc bàn chỉ cách tôi hai bước chân.

Không tìm được gì cả.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...

Tôi dừng lại.

Căn phòng không lớn, liếc mắt một cái là có thể thấy hết mọi thứ.

Trong này chỉ có cái giường tôi hay nằm, một chiếc bàn vuông dài một mét, một cái ghế gỗ thiếu mất một góc được đặt bên trái chiếc bàn.

Trên bàn chẳng có gì ngoài một ngọn nến luôn cháy nằm ở góc bàn.

Tôi do dự một lúc, không biết có nên bước tiếp không.

Đột nhiên, phía sau tôi vang lên tiếng gõ thủy tinh, sau bốn lần gõ liên tiếp thì tạm dừng rồi mới tiếp tục gõ.

Thủy tinh dao động không ngừng, cứ như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, sau đó thứ bên ngoài sẽ xông vào ngay tức khắc.

Cha tôi nói, sau khi dẫn quỷ ra ngoài thì hãy thắp nến lên.

Nhưng ông không hề nói cho tôi biết, nếu không tìm thấy ngọn nến thì phải làm thế nào?

Tiếng động ở cửa sổ khiến tôi bắt đầu nôn nóng, tôi đi thêm mấy bước, hai tay mò mẫm dò tìm.

Chẳng có gì cả.

Có gió thổi vào, hình như cửa sổ bị thủng một lỗ.

Tôi lấy ra một que diêm trong ngực áo, quẹt nó sáng lên.

Bấy giờ, tôi mới nhận ra lưng mình đang dán chặt vào tường, trước mắt tôi chẳng có gì cả.

Ngọn nến chỉ cách tôi hai bước.

Chiếc giường đáng lẽ phải nằm đối diện với bàn, sau khi tôi đi một vòng thì lưng tôi dựa vào tường, giường thì lại ở ngay bên cạnh.

Tranh thủ lúc diêm chưa tắt, tôi vội vàng chạy tới cạnh bàn, tay run run thắp ngọn nến lên.

Tôi chỉ mang đúng 3 que diêm nên không thể dùng phí phạm được.

Ngọn nến được thắp sáng, ánh nến lập loè, phản chiếu cái bóng đang giương nanh múa vuốt sau lưng tôi.

Tôi kinh hoàng quay lại, trong phòng ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn gì cả.

Trên tường vốn dĩ phải là cửa sổ, giờ đây lại có cái bóng mờ như thể ai đó đang áp mặt vào lớp kính soi vào bên trong.

Tim tôi đập như sấm, núp trong góc tường, cầu nguyện cho đêm nay mau qua đi.

"Thạch Đầu, Thạch Đầu, mau mở cửa ra để cha vào nào."

"Cha có cách đối phó với nữ quỷ đó rồi."

Là giọng của cha tôi.

Tôi đồng ý, trong vô thức đi đến mở cửa sổ.

Cửa sổ?

Tôi chợt tỉnh táo lại, thứ cầm trong tay chính là lá bùa ban đầu tôi dán trên cửa sổ.

Tôi muốn dán nó lại lần nữa, nhưng tất cả đã muộn rồi.

Nữ quỷ từ trong vách tường thò đầu vào, mặt cô ta bê bết máu, trên răng vẫn còn dính vài miếng thịt vụn.

Gió lại thổi vào, lần này không hề thổi tắt nến trên bàn.

Mặt của cô ta dán sát vào tôi đến mức tôi có thể thấy rõ từng chi tiết.

Cô ta phất tay ra sau lưng một cái, gió từ cửa sổ thổi vào lập tức biến mất.

Nơi này lại trở thành một không gian khép kín.

Chẳng lẽ tôi sẽ phải chết vào đêm thứ tư này sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play