Thời tiết hôm nay rất tốt, Lục hoàng tử mặc một bộ quần áo màu trắng đúng theo thẩm mỹ của Diệp Phỉ Nhiên. 
Hắn ta phát hiện ra rằng, chỉ cần mình mặc quần áo đẹp một chút thì trong lòng đứa bé kia sẽ ồn ào la hét một lúc lâu. Thậm chí, có đôi khi hắn ta có thể nhìn thấy nhóc ấy chảy nước miếng. 
Đương nhiên, việc chảy nước miếng là chuyện bẩm sinh của trẻ em. Mà cậu chỉ cố ý nghịch ngợm một xíu, nhưng như vậy vẫn rất đáng yêu. 
Diệp Phỉ Nhiên tám tháng tuổi cuối cùng cũng có thể đứng thẳng chân. Nhưng cậu vẫn chưa thể bước đi được, may là Lục hoàng tử đã chuẩn bị từ trước, làm cho cậu một chiếc xe tập đi. 
Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy chiếc xe tập đi kia thì hơi ghét bỏ. Cậu không ghét bỏ cách điêu khắc của Lục hoàng tử, mà là cậu ghét bỏ chính mình. Bản thân là một linh hồn hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn phải dùng xe tập đi sao?
Lục hoàng tử nhìn ra được suy nghĩ của cậu, khuyên nhủ: "Phỉ Nhi không thích sao? Cũng không sao cả, ca ca sẽ ôm ngươi, ngươi muốn đi đâu... cũng được!"
Diệp Phỉ Nhiên vươn hai cánh tay nhỏ ra, nói thầm trong đầu: [Tốt quá, ca ca, so với việc ngồi trên xe tập đi thì cưỡi lên người ngươi còn tốt hơn.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play