Diệp Phỉ Nhiên tiếp tục nghĩ thầm: [Phù dung như diện, liễu như mi*, người xưa hình dung về người đẹp đúng thật là tao nhã, nhưng mà không tưởng tượng ra được người đẹp như thế nào mới xứng với cái tên này. Cơ mà... trước mắt có thể thấy được, tiểu ca ca Tiêu Tông của ta vẫn là người đẹp mắt nhất. Trên thế giới này chắc là không có người nào đẹp hơn hắn nhỉ? Mới bé như vậy mà đã mỹ miều như thế thì lớn lên chắc còn đẹp hơn nữa ha?]
*Phù dung như diện, liễu như mi: Khuôn mặt như phù dung, lông mày như lá liễu. 
Tiêu Tông vốn càng nghe càng nhíu chặt mày, sau khi biết Diệp Phỉ Nhiên nghĩ như vậy thì trong nháy mắt, mặt mày hắn ta giãn ra. 
Thật ra, hắn ta không có cảm xúc gì với vẻ bề ngoài của mình. Vì trải qua một đời rồi mà ở trong miệng của người khác, hắn ta vẫn chỉ là một tên ngốc, một người ngu muội. Chỉ khi đến quân doanh của Tô gia mới có người gọi hắn ta là tiểu ca anh tuấn.
Không ai dám nói ra thân phận thật sự của hắn ta, sợ rằng hắn ta lại bị hãm hại. 
Còn về dáng vẻ sau khi hắn ta trưởng thành thì Tiêu Tông bắt đầu suy nghĩ một cách cẩn thận. Hắn ta ở cùng một chỗ với quân lính Tô gia quanh năm, trên mặt thường xuyên bôi đen đi để che giấu hành tung của chính mình một cách tốt nhất. 
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên có người khen ngợi hắn ta, chẳng lẽ vẻ ngoài của hắn ta thật sự không tệ lắm sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play