CHÚ NHỎ, ĐỪNG VẬY MÀ

Chương 4


2 tháng


10.
Cả ngày hôm đó, tôi đều trốn tránh Chu Đình Khác. Tôi cảm thấy mình sắp bị tra tấn đến phát điên.

Tôi kể khổ với Giang Tuyết Dung, cô ấy đưa ra một gợi ý: “Cậu thử lên mạng hỏi xem?”

Tôi lập tức mở máy tính, đăng một bài với nội dung “Tôi có một người bạn” và hồi hộp chờ đợi.

Rất nhanh, có bình luận từ cư dân mạng:

【Đây chẳng phải là chiêu của mấy ông chú muốn thu hút sự chú ý sao. Nếu chủ thớt thích thì tiến tới, không thích thì tránh xa.】

【Tôi đoán chú ấy cũng không chắc là chủ thớt có thích mình hay không, nên mới cố tình làm vậy để lôi kéo chủ thớt.】

【Ha ha ha, mục đích của ông chú này rõ ràng quá rồi, chủ thớt chưa nhận ra à?】

【Mình đề nghị hỏi thẳng luôn, đừng vòng vo, chẳng hay chút nào.】

Những bình luận liên tục tăng lên, đầu óc tôi bị lấp đầy bởi cụm từ “ông chú muốn thu hút sự chú ý”.

Vậy nên, Chu Đình Khác, là đang thích tôi?

Nghĩ đến khả năng này, lòng tôi lại rạo rực.

Tôi chăm chú nhìn vào máy tính, không để ý rằng cửa phía sau đã mở từ lúc nào, cũng không để ý rằng nhân vật chính của bài viết đã đứng sau lưng mình. Khi ly sữa ấm đặt xuống bên cạnh tay tôi, tôi giật mình.

Quay đầu lại thấy Chu Đình Khác, tôi vô thức muốn tắt máy tính. Anh ấy bất ngờ nghiêng người, hai tay chống lên bàn, gần như bao quanh tôi trong lòng.

Tôi vội đưa tay chắn màn hình, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

“Không được xem!”

Chu Đình Khác cúi đầu nhìn tôi, thở dài một cách bất lực:

“Họ nói không sai. Là anh đang quyến rũ em, bé ngốc à.”

Thế giới đột nhiên yên lặng. Tôi cảm thấy như mình đang ảo thính.

Chu Đình Khác kéo tay tôi xuống, di chuột đến phần nội dung bài viết.

Tôi chỉ viết về sự bất thường của Chu Đình Khác, không viết về sự phân vân và lo lắng của mình.

Nhưng anh ấy dường như đã nhìn ra.

“Xin lỗi, giờ anh mới biết những lo lắng và băn khoăn của em. Là anh chưa làm tốt, chưa để em hoàn toàn tin tưởng anh.”

“Em yên tâm, dù chúng ta có như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”

“Từ buổi tiệc sinh nhật của em, khi anh giới thiệu em với mọi người, anh đã chuẩn bị để tự mình dẫn dắt em, dạy em làm quen với các công việc, để dù sau này chúng ta có tách ra, em cũng có thể tự đứng vững.”

Tôi ngạc nhiên quay đầu. Biểu cảm của Chu Đình Khác nghiêm túc chưa từng thấy. Hóa ra lúc đó, anh thật sự đang tạo cơ hội cho tôi.

Chu Đình Khác quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh bất ngờ bế tôi lên đặt lên bàn, để tôi đối diện với anh. Sự áp đảo nặng nề tràn ngập.

Tôi có chút lo lắng.

“Chú…”

Ngón tay Chu Đình Khác đặt lên môi tôi, “Để anh nói hết.”

“Ban đầu, anh nhận lời ba em chăm sóc em, nhưng sau đó không biết từ lúc nào, ánh mắt anh không thể rời khỏi em.”

“Anh sợ nói thẳng sẽ làm em sợ, sợ em nghĩ anh là kẻ b/i/ế/n t/h/á/i, nên anh chỉ có thể từng bước từng bước lôi kéo em.”

“Nếu em không phản đối, anh sẽ từ từ bày tỏ tình cảm, muốn ở bên em.”

“Nếu em rất ghét, anh cũng có thể dừng lại kịp thời. Anh vẫn là chú của em, em vẫn là cháu gái của anh, chúng ta không đến mức phải xấu hổ.”

“Vậy giờ đây, Anh Anh, em có thích anh không?”

Khi hỏi câu này, giọng Chu Đình Khác run rẩy.

Anh ấy đang sợ.

Anh cũng như tôi, cũng biết sợ hãi. Khối đá chặn trong lòng tôi đột nhiên biến mất.

Tôi nắm chặt tay Chu Đình Khác đang chống lên bàn.

“Chú nhỏ, anh còn nhớ trò chơi trong quán bar hôm trước không?”

Anh gật đầu: “Nhớ.”

Tôi hít một hơi sâu: “Thật ra khi nghe thấy giọng anh, phản ứng đầu tiên của em là thở phào nhẹ nhõm.”

“Lúc đó em nghĩ, nếu người phải hôn là chú, em rất sẵn lòng.”

Khi lời vừa dứt, tôi bị Chu Đình Khác ôm chặt vào lòng.

Anh muốn khảm tôi vào trong xương tủy.

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi, “Câu nói tối qua, vẫn tính chứ?”

Tối qua… Hình ảnh tối qua hiện lên trong đầu.

“Chú, em có thể hôn anh không?”

“Miệng anh trông rất dễ hôn.”

“Trên đường không thể làm loạn.”

“Đợi về nhà, nếu em vẫn muốn.”

Khi nhận thấy Chu Đình Khác định thả tôi ra, tôi ôm chặt anh.

“Không... không được, em bây giờ... hồi hộp.”

Chu Đình Khác cười nhẹ: “Anh chỉ hỏi em, có còn tính không thôi.”

Tôi chớp mắt.

Vậy là không phải, ngay bây giờ muốn hôn... Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Nhưng tôi vẫn nhỏ giọng đáp.

“Còn tính.”

“Ừ, không được thất hứa, anh sẽ nhớ.”

11.
Sau khi xác định tình cảm với Chu Đình Khác và ở bên nhau, mọi phiền muộn trước đó của tôi tan biến.

Khi tôi kể chuyện này cho Giang Tuyết Dung, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa gãi đầu.

“Cậu nói cái này gọi là công khai thể hiện tình cảm sao?”

Nhìn vẻ mặt suy tư của cô ấy, tôi chợt linh cảm:

“Sao, bên cạnh cậu có cũng như vậy không?”

“Không biết, hơi mơ hồ, nhưng mình quyết định hỏi khi vào học.”

Lúc này tôi mới nhận ra Thịnh Dật lần này không đi cùng cậu ấy.

“Thịnh Dật đâu rồi?”

“Cậu ấy nói có việc gia đình nên về trước, khi vào học sẽ gặp lại mình ở trường.”

Tôi gật đầu. Nói chuyện với Giang Tuyết Dung cả buổi chiều, tối đến chúng tôi mỗi người về nhà riêng.

Hôm nay Chu Đình Khác tan làm sớm, nhớ lại lúc ở quán bar Thịnh Dật có thái độ đối địch với tôi, tôi hỏi một câu.

Không ngờ Chu Đình Khác lại nói:

“Anh đoán không sai, chính là cậu ta cố ý giấu điện thoại của em và cố ý gợi ý chơi trò mạo hiểm khi anh đến.”

Tôi ngạc nhiên: “Cậu ta là muốn ghép đôi cho chúng ta?”

“Mười phần chắc tám, có lẽ là bị Giang Tuyết Dung than phiền nhiều quá.”

Tôi sững sờ. Ý này là, chuyện của tôi Giang Tuyết Dung đều nói với Thịnh Dật rồi? Tôi lập tức gọi điện cho Giang Tuyết Dung, hét lên:

“Cậu nói hết mọi chuyện của tớ cho Thịnh Dật rồi à!”

Không thể chịu nổi, tuyệt đối không thể chịu nổi! Giang Tuyết Dung lại kêu oan:

“Cậu nói gì vậy, chuyện này sao tớ có thể nói cho Thịnh Dật biết chứ, là cậu ấy tự phát hiện đấy!”

Ngay sau đó, cô ấy yếu giọng: “Chỉ có một lần mình nói chuyện điện thoại với cậu không may bị cậu ấy nghe thấy, rồi cậu ấy gặng hỏi...”

“Giang Tuyết Dung, mình giận rồi đấy!”

Tôi dập máy cái rầm. Nghĩ đến những tâm sự xấu hổ bị một người đàn ông khác biết, tôi cảm thấy toàn thân khó chịu.

Chu Đình Khác kéo tôi vào lòng, xoa đầu tôi trấn an.

“Cho em cơ hội trả thù nhé?”

“Cơ hội gì?”

Chu Đình Khác ghé sát, không nhịn được hôn lên tai tôi rồi mới nói: “Gia phong nhà Thịnh Dật nghiêm khắc lắm...”

Tôi mở to mắt: “Thật không?”

Chu Đình Khác gật đầu: “Anh là bạn với chú của cậu ta.”

“Lần này Dung Dung... tự chuốc khổ vào thân rồi.”

“Hết giận chưa?”

Tôi cười lắc đầu: “Hết giận rồi, giờ đang nghĩ xem dùng tư thế nào để xem kịch thôi.”

Chu Đình Khác cười cưng chiều, nói chuyện với tôi thêm một lúc.

Tôi mới biết, từ lần đầu tiên gặp Hà Cẩm Vân gắp thức ăn cho tôi, anh ấy đã ngấm ngầm cảnh báo Hà gia.

Khi đó anh nghe thấy giọng tôi nên mới bảo người mở cửa phòng.

Kết quả suýt nữa tức chết mình.

Nghe xong tôi cười không ngớt, bị Chu Đình Khác mắng một trận. Cuối cùng, anh ôm tôi, hỏi:

“Anh anh, em nghĩ chúng ta có thể đi bao lâu?”

“Anh thật sự sợ.”

Tôi ôm cổ anh: “Đi được bao lâu thì là bấy lâu thôi, tương lai không ai nói trước được.”

“Nhưng ít nhất bây giờ, em rất thích anh, ở bên anh em rất vui.”

“Anh cũng vậy.”

Chu Đình Khác cúi đầu, đặt lên trán tôi một nụ hôn đầy thành kính.

Ba năm sau, bố mẹ tôi vực dậy, quay trở về. Họ đã trả hết nợ và muốn đón tôi về nhà.

Khi tôi hỏi vì sao khi đó bỏ rơi tôi, mẹ tôi khóc, nói ở nước ngoài quá khổ, họ không muốn tôi phải chịu khổ.

“Nhưng ở trong nước, con tốt hơn được bao nhiêu?”

“Nhưng bố cũng đã sắp xếp đường lui cho con rồi phải không?”

Chúng tôi nhất thời không nói được lời nào. Cuối cùng, tôi thở dài một hơi.

“Bố, mẹ, khi đó con mười sáu tuổi, không phải sáu tuổi, con nghe hiểu được, biết phân biệt đúng sai.”

“Hai người không nói một lời, bỏ rơi con lén ra nước ngoài, rốt cuộc là sợ con theo ra nước ngoài chịu khổ, hay vì thêm con đi cùng hai người sẽ gặp khó khăn?”

“Bố lúc đó đã cãi nhau với chú Chu, Chu Đình Khác và hai người không có mối quan hệ nào khác, sao hai người dám chắc Chu Đình Khác sẽ đồng ý chăm sóc con?”

Hay là, muốn tự tìm cho mình chút an ủi.

Những lời sau đó, tôi không nói ra. Nói ra, gia đình này cũng coi như tan vỡ.

Tôi quay đầu: “Bây giờ con ở bên Chu Đình Khác rất tốt, hai người không cần lo cho con, khi nào rảnh con sẽ về thăm.”

Tiễn họ xong, tâm trạng tôi mãi không bình tĩnh được. Cuối cùng, trong lòng tôi vẫn có oán trách.

Chu Đình Khác xuống lầu, ôm tôi từ phía sau.

Anh không nói gì, chỉ yên lặng ở bên cạnh tôi.

Anh biết, nỗi buồn này tôi phải tự mình vượt qua.

Rất nhanh, tôi điều chỉnh lại tâm trạng. Bây giờ ở bên Chu Đình Khắc, tôi đã học được rất nhiều thứ.

Người theo đuổi tôi cũng ngày càng nhiều.

Đặc biệt gần đây, có một đàn em điên cuồng thể hiện.

Tôi phiền không chịu nổi.

Tôi đã rõ ràng nói mình có bạn trai, nhưng cậu ta vẫn bám riết.

Ban đêm, Chu Đình Khắc đè tôi xuống giường. Tôi rõ ràng cảm nhận được sự không vui và lo lắng của anh.

Tôi ôm anh, hôn lên trán anh.

“Chú nhỏ.”

Chu Đình Khác nhìn tôi, lo được lo mất.

“Anh Anh, chúng ta kết hôn được không?”

“Anh thấy có người dùng chiêu cũ của anh để theo đuổi em, họ trẻ hơn, năng động hơn, anh sợ…”

“Anh sợ nếu có một ngày nào đó em thấy anh nhàm chán, chán anh, anh sợ em sẽ chọn họ.”

“Anh lớn hơn em... nhiều tuổi như vậy, em càng ngày càng tỏa sáng, còn anh thì ngày càng già đi.”

“Anh muốn kết hôn với em, Anh Anh.”

Tôi chưa bao giờ biết Chu Đình Khắc để ý đến sự chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi đến vậy.

Trước mặt tôi, anh luôn là người trầm ổn, sâu lắng, đầy mưu lược.

Nhưng lúc này, ánh mắt anh đầy yếu đuối và tự ti, gần như nhấn chìm tôi.

Tôi hôn anh, an ủi anh: “Dùng chiêu của anh để theo đuổi em thì sao chứ, chú nhỏ của em chỉ có một.”

“Vị thần từ trên trời giáng xuống cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng năm mười sáu tuổi, chỉ có một.”

“Người chống lưng cho em, tạo cơ hội cho em, định hướng tâm lý và công việc cho em, từng bước dạy em nghiệp vụ công ty, cũng chỉ có một Chu Đình Khác.”

“Duy nhất một người.”

“Chu Đình Khác, chúng ta kết hôn đi anh.”

Mắt Chu Đình Khác đỏ lên, đặt lên trán tôi một nụ hôn thành kính.

“Anh Anh, anh yêu em.”

“Chu Đình Khác, em cũng yêu anh.”

Hoàn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play