CHÚ NHỎ, ĐỪNG VẬY MÀ

Chương 3


2 tháng


7.
Mấy ngày tiếp theo, tôi cố ý tránh mặt chú nhỏ.

Đợi chú ấy đi làm rồi tôi mới xuống lầu, sau đó liền hẹn Giang Tuyết Dung đi chơi, buổi tối tôi cũng tự hâm sữa, sau đó đi ngủ sớm.

Chu Đình Khác nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, tôi đều vội vã tránh đi.

Giờ cảm giác về chú ấy thật kỳ lạ.

Có lúc tôi cảm thấy chú ấy cố ý, nhưng chú ấy lại thản nhiên đến mức khiến tôi không dám suy đoán lung tung.

Giang Tuyết Dung biết chuyện liền kéo tôi đi quán bar.

Thịnh Dật và Hà Tận Vân cũng có mặt.

Mấy lần đi chơi gần đây, Hà Tận Vân hầu như đều đi cùng, tôi và anh ấy cũng dần quen thuộc.

Trong phòng, Hà Tận Vân chu đáo đẩy đĩa trái cây đến trước mặt tôi, đổi ly rượu của tôi thành rượu hoa quả nồng độ thấp.

Rượu hoa quả hơi ngọt, tâm trạng tôi lại không tốt nên không cẩn thận uống nhiều.

Giang Tuyết Dung phát hiện liền vội ngăn lại:

“Đừng uống nữa, say rồi chú nhỏ cậu không đánh chết tớ mới lạ.”

Tôi buồn bã ăn trái cây.

Những chuyện đó Giang Tuyết Dung đều biết.

Nhưng cô ấy cũng không đoán được Chu Đình Khác đang có ý gì.

Cô ấy cũng không có kinh nghiệm.

Giang Tuyết Dung nhỏ giọng đề nghị:

“Hay cậu đừng nghĩ về chú nhỏ cậu nữa, thử hẹn hò với Hà Tận Vân xem?”

“Anh ấy rất chu đáo với cậu, nhân phẩm cũng không vấn đề gì, còn đẹp trai nữa.”

Tôi theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua.

Hà Tận Vân ngồi đối diện chúng tôi, tuy không nghe được chúng tôi nói gì nhưng khi tôi nhìn qua, anh ấy mỉm cười với tôi.

Rạng rỡ, đẹp trai.

Nhưng tôi cảm giác, anh ấy không thích tôi.

Tôi cũng không thích anh ấy.

Về việc tại sao lại quan tâm tôi nhiều, tôi không biết.

Có lẽ vì tôi là bạn của Giang Tuyết Dung, có lẽ vì tôi là cô cháu gái yêu quý của Chu Đình Khác……

“Thôi.”

Tôi lắc đầu thở dài.

Lúc này Thịnh Dật ngồi xuống bên cạnh Giang Tuyết Dung, lạnh lùng đề nghị: “Chơi trò chơi đi, thật lòng hay mạo hiểm.”

“Được, chơi.”

Giang Tuyết Dung đồng ý ngay lập tức.

Mọi người quay chai, không ngờ người đầu tiên là tôi.

Rượu hoa quả đã bị dọn đi, trên bàn đều là rượu mạnh, tôi biết tửu lượng của mình, chọn thật lòng.

Thịnh Dự hỏi ngay: “Có người thích chưa?”

Tôi ngẩn người, theo bản năng nhìn Giang Tuyết Dung.

Giang Tuyết Dung liền trừng Thịnh Dật hai mắt: “Cậu làm gì đấy!”

Thịnh Dật nhướng mày: “Không chơi à?”

Giang Tuyết Dung giận dữ cấu cậu ta hai cái, sau đó nhìn tôi: “Cậu đừng để ý cậu ấy, cậu ấy hỏi không tính.”

Tôi mím môi, cũng không muốn làm cụt hứng.

Nhưng người mình thích… trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Chu Đình Khác.

“Xem như có đi.”

Thịnh Dật nhếch môi: “Được, tiếp tục.”

Vòng hai, chai chỉ vào Thịnh Dật.

Cậu ta cũng chọn thật lòng.

Giang Tuyết Dung để trả thù cho tôi, hỏi một câu rất hiểm.

“Cậu đã từng “nấu gạo thành cơm” chưa?”

Ban đầu tôi còn ngẩn ra, đây tính là câu hỏi gì chứ.

Nhưng thấy Giang Tuyết Dung với vẻ mặt không có ý tốt, tôi đột nhiên hiểu ra.

Tôi biết Thịnh Dự làm đàn em của Giang Tuyết Dung ba năm, rất nghe lời cô ấy, nhưng loại câu hỏi này… tôi cũng có chút tò mò nhìn Thịnh Dật.

Thịnh Dật cúi mắt liếc nhìn Giang Tuyết Dung, bình tĩnh đáp.

“Chưa.”

Giang Tuyết Dung đầy vẻ hả hê:

“Ui ui ui, đại ca trường mình không phải là đầy gái xinh vây quanh sao, sao cái này lại chưa từng chứ.”

Thịnh Dật nheo mắt: “Cậu đây là, suy bụng ta ra bụng người?”

Giang Tuyết Dung cười ha ha: “Tớ không có, ai bảo cậu bất lịch sự hả.”

“Tiếp tục tiếp tục.”

Có những vấn đề này mở đầu, tiếp theo liền có chút không kiềm chế được.

Hơn nữa mọi người đều uống chút rượu, cũng xem như quen thuộc, càng lúc càng thoải mái.

Thịnh Dật lần thứ hai truy hỏi người tôi thích là ai, tôi không muốn nói, chọn uống rượu.

Rượu mạnh vào họng, cay đến mức nước mắt tôi cũng trào ra.

Tôi vừa khóc vừa kéo tay Giang Tuyết Dung:

“Cậu ấy nhắm vào tớ, cậu trả thù cho tớ!”

Giang Tuyết Dung xắn tay áo:

“Đến đây!”

Chúng tôi lại chơi thêm mấy ván, qua lại không ai khá hơn ai.

Tửu lượng của tôi không tốt, hiện tại đã hơi chóng mặt, không khỏi kéo Giang Tuyết Dung.

“Tớ phải về rồi, cảm giác sắp say rồi, chú nhỏ biết sẽ giận đấy.”

Thịnh Dật mở miệng: “Ván cuối.”

“Được.”

Ván cuối, chai lại chỉ vào tôi.

“......”

Thịnh Dự lười biếng lên tiếng: “Thật lòng hay mạo hiểm.”

Tôi nghiến răng, quyết tâm:

“Mạo hiểm.”

Thịnh Dật chậm rãi nhếch môi: “Tớ đếm đến ba, cậu quay đầu lại, hôn người đầu tiên cậu nhìn thấy.”

Giang Tuyết Dung muốn ngăn lại, bị Thịnh Dật bịt miệng ấn vào lòng.

Rượu khiến đầu óc tôi có chút chậm chạp, đợi tôi phản ứng lại lời này có ý gì, cơ thể đã đứng lên rồi.

“Không, tớ muốn đổi cái khác……”

Thịnh Dự không nghe, tự đếm: “Một, hai, ba.”

Trong lòng tôi lo lắng, đang định nhận thua uống rượu, sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Anh Anh.”

8.
Tôi toàn thân cứng đờ, máy móc quay đầu lại.

Chu Đình Khác đứng sau lưng tôi, ánh đèn mờ ảo bao trùm lên chú ấy, khiến tôi không nhìn rõ được biểu cảm của chú ấy.

"Chú nhỏ..."

Đầu óc tôi hoàn toàn không hoạt động được nữa.

Chỉ là theo bản năng tìm kiếm điện thoại xem mấy giờ rồi, giờ giới nghiêm chắc vẫn chưa qua nhỉ? Chú nhỏ chắc chưa giận nhỉ?

Nhưng tôi tìm khắp người và túi cũng không thấy điện thoại đâu.

Lúc này Thịnh Dật chỉ vào chỗ bên cạnh Giang Tuyết Dung, điện thoại rơi vào khe ghế.

Tôi vội vàng lấy ra, mở lên: “Chú nhỏ, vẫn chưa đến tám...”

Tôi ngừng lại.

Điện thoại hiển thị đã là mười giờ rưỡi.

“Chú nhỏ, cho cháu giải thích…”

Tôi đáng thương nhìn Chu Đình Khác.

Chu Đình Khác thở dài: “Chơi mạo hiểm thua à?”

Tôi ấm ức gật đầu.

Chú ấy nhìn tôi một cái, không nói gì mà cầm lên ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn.

“Được rồi, về nhà thôi.”

Chu Đình Khác kéo tay tôi, cuối cùng nhìn Giang Tuyết Dung:

“Cần chú đưa bạn cháu về không?”

Tôi còn chưa nói gì, Thịnh Dật đã mở miệng:

“Tôi sẽ đưa cô ấy về, không cần phiền anh.”

Chu Đình Khác chỉ quay đầu nhìn tôi, chờ tôi trả lời.

Tôi gật đầu, tố cáo Thịnh Dật: “Cậu ta không phải người tốt, cả tối nay toàn nhắm vào cháu!”

“Dung Dung.”

Tôi kéo Giang Tuyết Dung, Thịnh Dật bất đắc dĩ buông cô ấy ra.

Giang Tuyết Dung cũng có chút tức giận, mạnh mẽ giẫm lên chân cậu ta hai cái.

Thịnh Dật chỉ có thể chiều chuộng nhìn cô ấy.

Sau đó, ánh mắt cậu ta dừng trên người tôi.

“Đúng là cố chấp.”

Giang Tuyết Dung liền đáp trả: “Cậu mới cố chấp, anh còn cố chấp hơn cả cái khăn nữa.”

“Anh Anh chúng ta đi, đừng để ý làm gì.”

Giang Tuyết Dung tửu lượng tốt hơn tôi một chút, giờ vẫn còn tỉnh táo.

Còn tôi đi không vững, phải dựa vào cô ấy.

Cô ấy bước đi khó khăn, không quên chào Chu Đình Khác.

“Chú nhỏ, chào chú. Chú đừng giận Anh Anh, là cháu thấy cô ấy tâm trạng không tốt, cố ý kéo cô ấy đi uống rượu.”

“Còn nữa, Thịnh Dật đúng là nói không phải, cháu thay cậu ta xin lỗi chú, chú đừng giận, cậu ta chỉ là tên đầu gấu, cái gì cũng không hiểu, mong chú đừng chấp nhặt.”

Chu Đình Khác tự nhiên nắm lấy cánh tay tôi, bế tôi lên.

Sau đó có chút kỳ lạ nhìn Giang Tuyết Dung:

“Thịnh Dật là đầu gấu?”

Giang Tuyết Dung cười hì hì: “Cháu thấy cậu ta trông cũng được, giữ lại làm đàn em, dùng cũng không tệ.”

Chu Đình Khác khẽ nhếch môi: “Ừ.”

Chú ấy sắp xếp tài xế đưa Giang Tuyết Dung về nhà trước, sau đó bế tôi ra đường bắt xe.

Gió đêm rất mát, tôi rúc vào lòng Chu Đình Khác, ngẩng đầu liền thấy gương mặt hoàn hảo của chú ấy.

Ở góc độ này, đèn đường ở sau lưng, vừa vặn tạo thành một vầng sáng quanh người chú ấy.

Tóc và lông mi của chú ấy dường như đều phát sáng.

Tôi ngẩn ngơ nhìn.

Chu Đình Khác nhận ra, cúi đầu nhìn tôi.

“Sao thế?”

Tôi ngây ngô cười, miệng nhanh hơn não:

“Chú nhỏ, chú đẹp thật đấy, cháu thích chú.”

Ánh mắt Chu Đình Khác bỗng trở nên sâu thẳm, cánh tay siết chặt hơn, ôm tôi chặt hơn.

“Vậy cháu có thể nhìn kỹ hơn.”

Chú ấy chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của tôi lúc này.

Một khuôn mặt ngây ngô, hai má đỏ bừng.

Tôi chợt nhận ra, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

Tôi giãy giụa muốn xuống, nhưng Chu Đình Khác vẫn không nhúc nhích.

Tôi không dám nhìn chú ấy, trực tiếp rúc đầu vào lòng chú ấy, tránh ánh mắt nóng bỏng đó.

“Chú nhỏ, xin lỗi, cháu say rồi.”

“Không sao, chú không thấy phiền.”

Nghe vậy, tôi run rẩy ngẩng đầu lên.

Biểu cảm của Chu Đình Khác, thực sự không có vẻ tức giận.

Khóe miệng chú ấy còn mang theo một chút ý cười.

Ngược lại còn rất vui vẻ.

Ngay lập tức, ánh mắt tôi dán chặt vào môi chú ấy, không rời được.

Tôi luôn cảm thấy, hình như có thể mượn rượu làm chút gì đó.

Tôi cẩn thận hỏi: “Chú nhỏ, cháu có thể hôn chú không?”

“Miệng chú trông rất dễ hôn.”

Nói rồi, tôi đưa tay chạm vào khóe môi của chú ấy.

Ánh mắt Chu Đình Khác tối sầm lại.

“Không được.”

Chú ấy không thương tiếc từ chối tôi.

“Ồ.”

Tôi thất vọng buông tay xuống, lại vùi đầu vào lòng chú ấy.

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói rất nhẹ: “Trên đường phố, không thể tùy tiện.”

“Đợi về nhà, nếu cháu vẫn muốn.”

9.
Về đến nhà, đầu óc tôi đã hoàn toàn lơ mơ, mơ màng buồn ngủ.

Chu Đình Khác thở dài, giúp tôi rửa mặt rồi bế tôi lên giường.

"Ngủ đi."

Chú ấy đắp chăn cho tôi, vỗ nhẹ lên trán tôi.

Tôi lơ mơ đáp một tiếng, rồi ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Lần đầu uống say, đầu tôi vẫn còn nặng nề, không thoải mái chút nào.

Ngâm mình trong bồn tắm xong, tôi cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn nhiều.

Cùng lúc đó, ký ức đêm qua ùa về.

Tôi nhìn vào gương thấy mặt mình ngày càng tái nhợt, chỉ cảm thấy trời sập mất rồi.

Đêm qua tôi đã làm gì vậy! Tôi đã trêu đùa Chu Đình Khác? Tôi nói muốn hôn chú ấy? Tôi nói thích chú ấy?

Tôi vừa lo vừa giận, đứng tại chỗ dậm chân, hét thầm trong câm lặng.

Nhà này tôi không còn mặt mũi ở lại nữa rồi.

May mà vài ngày nữa là khai giảng.

Sau khi tự trấn an tâm lý một lúc lâu, tôi mới mở cửa đi xuống ăn sáng.

Nhưng không ngờ hôm nay Chu Đình Khác lại không đi làm.

Bước chân tôi khựng lại, ngây người nhìn xuống.

Chu Đình Khác ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt bình thường.

"Đã tỉnh dậy rồi, có đau đầu không, chú đã bảo người giúp việc nấu cháo rồi."

Sự trấn an tâm lý của tôi dễ dàng tan vỡ, không còn gì chống đỡ.

Tôi ngượng ngùng kéo khóe miệng:

"Chào buổi sáng, chú nhỏ."

Chu Đình Khác đứng lên, tiến lại gần tôi.

Tôi lập tức nắm chặt tay vịn, không hiểu sao thấy căng thẳng.

"Vòi nước trong phòng chú bị hỏng, chú có thể sang phòng cháu tắm được không?"

Chu Đình Khác đứng trên hai bậc thang dưới tôi, tầm nhìn ngang bằng, lông mày thanh tú với ánh nhìn nhẹ nhàng hỏi.

Thấy tôi không trả lời, chú ấy hỏi lại: "Được không?"

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, gật đầu.

Chu Đình Khác khẽ nhếch môi, đưa tay xoa đầu tôi: "Đi ăn sáng đi."

Mãi đến khi chú ấy vượt qua tôi lên lầu, tôi mới phản ứng lại, ôm má nóng bừng chạy xuống ăn sáng.

Đầu óc tôi rối bời, tôi muốn trực tiếp hỏi Chu Đình Khác rốt cuộc là ý gì.

Nhưng tôi lại sợ.

Mọi thứ của tôi hiện tại đều do chú ấy mang lại.

Tôi tin tưởng chú ấy, dựa dẫm vào chú ấy.

Cũng vì vậy, tôi không dám làm chú ấy không vui dù chỉ một chút.

Vì mọi thứ của tôi, đều do chú ấy mang lại.

Chu Đình Khác đã giúp tôi giải quyết chủ nợ đòi tiền, nhưng nợ của nhà tôi vẫn còn đó.

Nghe nói ba mẹ tôi hai năm qua ở nước ngoài luôn cố gắng làm lại từ đầu, tôi cũng luôn chờ họ trở về, cho tôi một lời giải thích.

Hiện tại tôi có thể sống thoải mái như thế này, tất cả là nhờ Chu Đình Khác chống lưng.

Nếu không có chú ấy, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nghĩ đến đây, tôi không còn khẩu vị, ăn vài miếng rồi đặt xuống.

Tôi cố ý ngồi dưới nhà rất lâu, ước chừng Chu Đình Khác đã tắm xong, mới lên lầu về phòng.

Nhưng không ngờ, khi tôi đẩy cửa bước vào, cửa phòng tắm cũng vừa mở ra.

Chu Đình Khác tóc còn ướt, má bị hơi nước làm đỏ lên, thấy tôi thì ngạc nhiên.

Lúc này chú ấy để trần, cơ bắp ngực săn chắc và múi bụng hiện rõ, giọt nước theo đường rãnh bụng, chảy xuống cạp quần.

Tôi nhất thời quên cả thở.

Đến khi-

"Anh Anh."

Một tiếng gọi trầm thấp của Chu Đình Khác làm tôi bừng tỉnh.

"Chú nhỏ chú chú chú, cháu cháu cháu..."

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu bỏ chạy.
________________
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play