Cùng Nhau Già Đi Trong Tuyết

Chương 2


2 tháng


3

“Làm sao mà ngây ngẩn cả người? Tiện tỳ, nếu ngươi không sợ ta đem Tuyết di nương bán vào bên trong, ngươi cứ việc phản đối.”

Ta lấy lại tinh thần, đột nhiên bóp lấy cổ Tạ Hoán Thư. Lực đạo càng lúc càng lớn.

Ta nhìn nàng từ đầu chỉ có một chút kinh ngạc tới lúc trên mặt nàng ta tràn đầy sợ hãi".

"Tạ Hoán Thư, ngươi nếu không sợ chết, liền bán di nương của ta".

Thanh âm của ta cực lạnh.

“Ta sẽ để cho ngươi muốn chết mà không được, muốn sống cũng không xong.”

Ta nói ra từng chữ, rõ ràng rành mạch.

Tạ Hoán Thư bị ta đẩy ra trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Thật lâu, lâu đến mức nghe được tiếng cây kim gãy trong phòng, nàng ta rốt cuộc lấy lại thanh âm.

"Ngươi làm càn! Ngươi hãy nhìn xem ta có dám hay không! Ngươi cùng Tuyết di nương một người cũng đừng nghĩ trốn khỏi tay ta!

“ Gả lần này, người nhất định phải thay thế ta!”

Ánh mắt ta như đao nhọn, dọa đến nàng ta chạy trối chết.

Tỳ nữ nói: “Nhị tiểu thư, ngươi trở nên không giống lúc trước.”

Đúng là không giống.

Kiếp trước ta nghĩ rằng, bản thân chịu đựng gian khổ thì có thể tranh thủ cho con ta một không gian để trưởng thành.

Nhưng kiếp này.

Ai nếu dám cản đường của ta.

Vậy thì gặp phật giết phật, gặp thần giết thần đi.

 

4

Ta yết bảng vào cung, mới qua ba ngày, bệnh của Hoàng đế đã có khởi sắc, toàn cung chấn động.

Định vương vào cung, ngăn cản đường đi của ta.

"Thần y chậm đã, không biết bệnh của phụ hoàng còn trở ngại gì hay không ? Bổn vương rất là lo lắng".

“Thần y có nguyện ý nói cho ta biết ?”

Thanh âm của hắn ôn hòa ấm áp, dáng dấp của hắn như vô hại.

Giống như hôm đó ta gặp hắn:

—"Ngươi chớ sợ, ngươi là thê tử của ta, cả đời này ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

—" Mắt và chân của ta do nàng trị khỏi, Ngưng nhi đúng là thần y!"

—"Đời ta nếu không phải là gặp được Ngưng nhi, sợ là cuộc sống sẽ giống như chui lủi trong cống rảnh, Ngưng nhi, ta thật hạnh phúc khi có nàng".

—"Phụ hoàng lần này bệnh, sợ là không qua khỏi, Ngưng nhi có nguyện ý cùng ta tranh vị trí kia?"

“Ta nguyện ý.”

Nhưng cuối cùng ta mới hiểu được. Ta chưa hề được hắn để vào trong tâm.

Hắn người này chính là khoác lên mình túi áo da của tiên nhân, tim của ma quỷ.

Đem chân tình của ta, từng chút một cho chó ăn.

Thời gian như ngưng đọng, ta ngừng chân nhìn lại Bùi triệt.

“Không nguyện ý.”

Thanh âm của ta lạnh, chắc chắn nói:

“Ta không nguyện ý.”

5

Bùi Triệt dừng lại. Ngồi trên xe lăn thủ hạ đẩy, tay vô thức nắm chặt.

Hắn cực lực ẩn giấu đi sự run rẩy trong đôi mắt. Tựa như nếu chớp mắt một cái liền sụp đổ.

“Thần y có biết bổn vương vào cung cần làm chuyện gì không?”

“Không biết.”

Hắn nở nụ cười.

“Bổn vương là đi cầu phụ hoàng sớm ban hôn”

“Bản vương phải thật sớm cưới được người trong lòng của mình.”

Bùi Triệt đang thử thăm dò ta.

Hắn, cũng trùng sinh.

Nhưng hiện tại,sẽ không còn có người chữa bệnh cho hắn nữa.

Ta hạ mắt, che giấu đi cản xúc nơi đáy mắt.

Phúc tay thi lễ, chân thành nói:

“Chúc mừng điện hạ.”

Ánh mắt của ta càng lạnh.

Khóe môi lại không khống chế được mà khẽ nhếch.

Chúc mừng điện hạ kiếp này sớm đạt được ước muốn.

Nguyện điện hạ cho dù mắt mù chân què, cũng phải ôm được giai nhân vào trong ngực, chuyện tình của hai ngươi viết thành giai thoại tuyệt mỹ.

Ta quả quyết quay người rời đi.

Không nhìn thấy được thâng sắc mong mỏi của Bùi Triệt.

6

Một tháng sau Hoàng đế khỏi hẳn, đúng lúc tới sinh thần của Hoàng đế.

Bách quan đều tới tham dự, ta cũng được mời vào hàng ngũ này.

Tạ Hoán Thư nói với ta đủ điều đe doạ:

“ Khế bán thân của Tuyết di nương còn đang trên tay của ta, ở trước mặt bệ hạ, ngươi nên biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói”

Ta không để ý đến, đảo tròng mắt không đáp.

Khuê mật của Tạ Hoán Thư xuất hiện.

“A Thư, hôn ước giữa Tướng phủ và Định Vương sắp tới rồi, ngươi thật sự muốn gả?”

Tạ Hoán đổi cười nhạo lên tiếng:

"Ta như thế nào lại muốn gả cho một tên tàn phế chứ, Tiên đế tứ hôn chỉ nói là nữ nhi Tướng phủ lại không nói thẳng là nữ nhi nào".

"Ta gả thì nhất định phải là Thái tử Điện hạ".

“Chỉ là một tên tàn phế, cũng chỉ có thứ nữ ti tiện kia mới xưng đôi với hắn thôi”

Tạ Hoán Thư cùng khuê mật lườm ta một cái, nhìn nhau cười.

Thần thái đều là xem thường ta.

Y hệt năm đó các nàng khinh bỉ Thụy nhi là con do thứ nữ sinh hạ.

—" Mẫu phi ngươi chính là thứ đòi tiện chủng không lên nổi mặt bàn, ngươi cũng là tiện chủng do tiện chủng sinh ra,ha ha ha."

Các nàng lại không biết.

Ta là thứ nữ mang trong người phượng mệnh.

Ta duyệt ai, thì người đó mới là thái tử điện hạ.

 

7

Bùi Triệt tới rất muộn.

Hắn từ trước đến nay không được sủng ái, sau khi tàn phế thì bị Hoàng đế chán ghét.

Cho nên phàm là có yến hội, hắn sẽ lặng lẽ đến và lặng lẽ đi.

Ta luôn luôn đau lòng cho hắn.

Sau mỗi lần yến hội, ta đều tự tay xuống bếp làm cho hắn một bát mỳ Dương Xuân nóng hổi.

—"Ngưng nhi, chén mỳ Dương Xuân này đúng là sơn hào hải vị , càng đặc biệt chính là, bên trong mỳ còn có hương vị của nhà."

Nhưng về sau hắn nhốt ta vào lãnh cung, ta dùng số ngân lượng còn sót lại của mình mua chuộc người hầu để ta nấu cho hắn một bát mì Dương Xuân.

Chỉ mong hắn có thể mời thái y đi Tướng phủ khám cho di nương bị phát bệnh.

Nhưng khi đó hắn nói thế nào ?

Hắn nắm tay Tạ Hoán Thư, thần sắc chán ghét:

“Chỉ là một bát mỳ của dân đen, đã vọng tưởng đổi nhân tình với ta ?”

Bệnh căn của đi nương lúc này mà có.

Cho nên lúc sau khi di nương đi cầu tình với Tạ Hoán Thư, cứ thế đem mạng bỏ lại.

“Phụ hoàng, nhi thần có việc cần bẩm báo”

Thanh âm của Bùi Triệt kéo ta về yến hội.

Hoàng đế nhíu mày: “Có việc mau nói.”

“Nhi thần tâm tâm niệm niệm một người, không muốn để cho nàng gánh tội danh, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần lui......”

Ta lập tức đánh gãy lời hắn nói:

“Bệ hạ! Thần nữ có việc muốn nhờ.”

Thần sắc Bùi Triệt kinh ngạc nhìn về phía ta.

Hoàng đế thoải mái đáp ứng: “Thần y có công to lớn, có việc gì cứ nói.”

Bùi Triệt thần sắc ảm đạm không rõ, ẩn ẩn như có hi vọng.

Tạ Hoán Thư lại khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch, nàng híp híp mắt ra hiệu ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Ta đều không quan tâm.

Quỳ xuống đáp lại:

“Thần nữ cùng Đích tỷ, tỷ muội tình thâm, Đích tỷ ít ngày nữa cùng Định Vương điện hạ thành hôn, thần nữ......”

Ta bái phục trên mặt đất, chân thành cầu ân:

“Cầu Thánh thượng tự mình, vì Đích tỷ thêm trang”

"Cầu Định Vương điện hạ và Đích tỷ mãi luôn bên nhau, bạch đầu giai lão".

Âm thanh trên yến hội đột nhiên ngừng lại.

 

8

Tạ Hoán Thư đột nhiên đứng thẳng người.

Bùi Triệt sửng sốt, nắm chặt ngón tay.

Hắn quay đầu "nhìn" hướng ta, thần sắc như không thể tin nổi, chuyển thành kinh nghi, lại hóa thành đau đớn vô hạn.

Cảm giác áy náy và bi thống của hắn như có thật, nó biến thành một màn mưa, dội hắn cả người ướt đẫm.

*( Kinh nghi: kinh ngạc, nghi ngờ.

Bi thống: bi thương, thống khổ)

Bệ hạ ngồi bên trên vui vẻ chuẩn tấu, ban thánh chỉ tại chỗ.

Bùi Triệt há to miệng, không nói được thành lời.

Trên đường xuất cung, cổ tay của ta bị nắm chặt.

Bùi Triệt mắt đỏ vành mắt:

"Ngưng nhi, ta vốn cho là chúng ta còn có thể làm lại từ đầu".

Ta hung hăng hất ra hắn, xiết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong da thịt lại không hề hay biết. Máu thịt be bét.

“Ngươi còn không biết xấu hổ nói làm lại từ đầu?”

“Là ngươi giết Thụy nhi!”

Bùi Triệt sắc mặt âm trầm, hiện lên lệ khí:

“Thụy nhi vốn không phải là con của ta, ta sao có thể nhịn được.”

Ta kinh sợ: “Ngươi đang nói cái gì?”

“A Thư nói Thụy nhi là hài tử của ngươi cùng phế Thái tử.”

Đây quả thực là lời nói vô căn cứ.

Ta còn chưa nói được mấy câu cùng phế Thái tử, nói chi tới chuyện sinh hài tử.

Ta nhìn trực tiếp Bùi Triệt, thanh âm ngày càng lạnh:

“Ngươi điều tra qua sao? Ngươi chứng thực sao?”

Bùi Triệt hạ mắt:

"Đúng vậy".

“Năm Tĩnh Hà thứ 32, ngươi bị nhốt Hàn Sơn, là phế Thái tử cứu ngươi, hai người các ngươi còn cùng nhau trải một đêm.”

Hắn ngước mắt, trên mặt xẹt qua tức giận:

“Tạ Hoán Ngưng, ngươi quên rồi sao? Trước khi đăng cơ, ngươi còn vì phế Thái tử cầu tình a! ”

“Phu quân của ngươi là ta, vì sao ngươi muốn xin tha cho hắn?”

Ta tức giận vô cùng: “Ta là vì không muốn ngươi có thêm tội danh giết người ”

Hắn mím môi, không tin.

Ta giận quá thành cười: “Ngươi năm đó điều tra ra được vẻn vẹn những chuyện này?”

Bùi triệt không nói.

Ta rất muốn một đao đâm chết hắn.

“Bùi Triệt, đời ta hối hận nhất chính là gả cho ngươi!”

Ta quay người rời đi, không muốn cùng hắn nhiều lời nửa chữ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play