Cùng Nhau Già Đi Trong Tuyết

Chương 1


2 tháng


1

Thụy nhi chết trong yến hội tròn 1 tuổi của nó.

Khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác tràn đầy máu tươi.

Âm thanh ve sầu kêu biểu thị cái nóng bức của mùa hè.

Nhưng ta lại không nhịn được mà run rẩy cả người.

“A Triệt, sáu năm tình nghĩa năm phu thê, cũng không sánh nổi một viên ngọc bội, có đúng không?”

Đúng vậy, phu quân của ta vì một miếng ngọc bội Đích tỷ cầm, đã cho rằng nàng ta là người hắn muốn báo đáp ân tình.

Sau đó, hắn liền muốn giết thê bỏ con, cho đích tỷ thượng vị.

Hắn đánh gãy tay ta, lộ ra cả xương trắng, nhìn qua vô cùng đáng sợ

“Lúc trước nếu không phải ngươi cản trở nàng, gả cho trẫm bây giờ chính là A Thư.”

Nhưng rõ ràng là Đích tỷ ghét bỏ hắn mắt mù chân què, dùng tính mệnh của di nương ta mà ép ta gả thay cơ mà.

Mà ta gả cho hắn sáu năm, không chỉ vì hắn trị khỏi mắt, chữa khỏi cái chân què của hắn, mà còn dốc hết tâm huyết trợ hắn đoạt đích.

Hắn lại vì muốn cưới Đích tỷ, mà giết chết con của ta cùng chính mình, tống ta vào lao ngục âm u ẩm ướt.

Ta dùng đôi tay tàn tạ đã không còn ra hình ra dạng của mình ôm lấy Thụy nhi, hai mắt chảy huyết lệ.

“Nhưng Thụy nhi là con của ngươi, tại sao ngay cả hắn mà ngươi cũng dung không được ?”

Hắn một kiếm đâm qua cổ ta, xuyên qua xương phát ra âm thanh xoẹt xẹt.

"A Thư đã mang thai, trẫm sẽ có càng nhiều hài tử".

"Huống chi trẫm muốn cưới, vốn chính là A Thư".

“Chỉ cần nàng chịu trở về, ngươi cùng nghiệt tử này chết không có gì đáng tiếc.”

Những lời táng tận lương tâm như vậy, hắn sao có thể nói ra được?

Ta toàn thân run rẩy, miệng phun máu ra tươi gầm lên:

“Bùi Triệt, ngươi thế nhưng ngoan độc như vậy!”

Bùi Triệt rút kiếm từ cổ ta ra. Phốc một tiếng.

Máu chảy đầy đất, một kiếm đứt cổ.

Ta chết không nhắm mắt.

Bùi Triệt vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

Đích tỷ ngọc bội mà cầm đó, chính là trộm của ta.

2

“Tiểu thư, vạn lần không thể gả cho Định Vương tàn phế kia.”

Ta vô ý thức che ngực, hô hấp dồn dập.

Như bừng tỉnh khỏi ác mộng.

Tỳ nữ đang vì sự kiện thay gả kia của ta mà lắng, nhưng ta lại cực kỳ hưng phấn.

Trọng sinh tám ngày, ác mộng ngày ngày tra tấn ta.

Ta rốt cục nhớ tới một sự kiện.

“Bây giờ là ngày nào?”

"Hôm nay là mùng chín tháng mười hai âm lịch, năm Tĩnh Hà thứ 31 nha tiểu thư".

Mùng chín tháng mười hai âm lịch, là ngày Thái y viện không còn cách nào trị liệu, Hoàng đế sai người đến dân gian dán bố cáo tìm danh y.

Mà bệnh của Hoàng đế, ta có thể trị.

Bây giờ di nương mạnh khỏe, ta còn chưa gả.

Định vương vẫn là một thân tàn phế.

Đích tỷ cũng chưa được toại nguyện.

Thụy nhi đáng thương cũng chưa bước vào nhân gian bẩn thỉu này.

Hết thảy vẫn còn kịp.

“Tiện tỳ, cho ngươi gả cho Định Vương đã là cất nhắc ngươi, ngươi còn dám có cần đảm cự tuyệt!”

Phanh!

Đích tỷ Tạ Hoán Thư một cước đá văng cửa phòng ta, chất vấn ta một cách phách lối.

Nàng vốn là ngang ngược càn rỡ.

Ta ở trong mắt nàng chỉ là thứ nữ, bất quá cũng chỉ là một thứ đồ chơi ti tiện.

Cho nên nàng không muốn gả cho Vương gia tàn phế, liền bắt ép ta gả thay như chuyện đương nhiên.

Ta không gả, nàng liền uy hiếp đem di nương ta bán vào kỹ viện, tùy ý người ta lăng nhục.

Vương gia đoạt đích thành công, nàng liền hối hận, nói người gả cho Vương gia vốn là nàng.

—"Tiện tỳ, để ngươi gả cho Vương gia sáu năm đã là ban cho ngươi ân huệ to lớn, ngươi còn muốn tiếp tục làm tu hú chiếm tổ chim khách?"

—"Tiện tỳ, di nương tốt của ngươi a, vì xin tha cho ngươi, quỳ trong viện ta tới chết nữa nha, thi thể đều bị chó chia ăn."

—"Tiện tỳ, con của ngươi sao có thể sinh trước nhi tử của ta, hắn vốn đáng chết."

Kiếp trước nàng ta đứng bên cạnh Bùi Triệt, khuyến khích Bùi Triệt tự tay giết chết Thụy nhi.

Thụy nhi mới một tuổi, đầy mặt hoảng sợ kêu khóc.

Hắn bị dùng hất ngã xuống đất.

Máu đỏ thẩm, tung tóe khắp mặt ta. Cái cảm xúc ấm áp đó.

Cực kỳ giống tay nhỏ của Thụy nhi khẽ lau nước mắt cho ta.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play