Ánh mắt mọi người nhìn Ôn Noãn đều là ghen tị!
Trụ trì trong chùa cũng rất bất ngờ.
Kim ký? Nước Nạp Lan xây dựng được hơn một trăm năm và cũng chỉ có Thái Tổ Hoàng Đế năm đó mới xin được xăm kim ký.
Ngô thị kích động đến mức tay cũng run lên: "Noãn nhi mau đi giải xăm đi!"
Ôn Noãn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người mà bình tĩnh nhặt thẻ xăm trên mặt đất lên, đang muốn đi đến thiền phòng để giải đoán xăm.
Chủ trì bên cạnh lúc này hành lễ với Ôn Noãn rồi nói ra một Phật ngữ, sau đó cung kính nói: "Thí chủ đã xin được kim ký, có thể đến nhờ Pháp Hoa đại sư cầu giải, mời thí chủ đưa xăm cho ta, rồi đi theo ta!"
"Pháp Hoa đại sư? Trời ơi! Pháp Hoa đại sư thế mà ở nơi này!" Trong đám người có người nhịn không được phát ra tiếng thảng thốt.
"Pháp Hoa đại sư rất giỏi sao?" Có người tò mò hỏi.
"Pháp Hoa đại sư mà ngươi chưa từng nghe qua? Pháp Hoa đại sư chính là cao tăng đã đắc đạo, trên biết thiên văn dưới biết địa lý, có thể đoán được vận dữ của người, biết trước tương lai, có thể được ông ấy chỉ bảo thì chính là một vận may lớn!"
"Pháp Hoa đại sư tất nhiên lợi hại rồi, ông ấy đã kế tục từ Vân Pháp đại sư, nghe nói trước kia Đại Phật tự đều là thẻ trúc, sau đó có lần Vân Pháp đại sư dạo chơi đi ngang qua Đại Phật tự, đã tự mình bỏ vào trong ống xăm một thẻ vàng.
Sau đó không bao lâu Thái tổ Hoàng đế đi ngang qua đã cầu được thẻ vàng, được đại sư Vân Pháp chỉ dẫn, chỉ mấy năm Nạp Lan quốc đã được lập nên!
Sở dĩ Đại Phật tự khác với những chùa miếu kia, chính là vì kim ký mà đại sư Vân Pháp tự bỏ vào.
Nghe nói Pháp Hoa đại sư là được Vân Pháp đại sư chân truyền lại!"
Lợi hại như vậy!
Mọi người nghe lời này đều nhìn Ôn Noãn với vẻ hâm mộ.
"Vận mệnh người này sao tốt đến vậy, thế mà có thể rút được kim ký!"
"Xem ra dáng vẻ gió cũng thổi gục cũng không phải là người không có may mắn!"
"Đúng, mặt nàng gầy không có thịt, người gầy như que củi, mông cũng không lớn, vừa nhìn đã biết người này không dễ sinh đẻ, làm sao có thể là tướng mạo có phúc?"
"Tôi thấy khuôn mặt nàng là mỏ chuột tai khỉ, dáng vẻ khắc nghiệt là tướng mạo khổ, còn không bằng tỷ tỷ và muội muội ở nhà tôi..."...
Ở phía xa có mấy mụ đàn bà thích nhiều chuyện, vừa nhìn Ôn Noãn vừa nhỏ giọng nói.
"Nơi Phật đường, tích chút khẩu đức, làm người không nên nhìn người ta bằng vẻ bề ngoài rồi đánh giá người ta!" Một ông cụ nghe xong cũng không nhịn được nói.
Ôn Noãn bên kia nhìn Ngô thị nói: "Mẹ, con đi giải sâm nhé".
Trong lòng Ngô thị vô cùng xúc động: "Noãn nhi đi đi! Chúng ta sẽ chờ con ở dưới tàng cây bạch quả trăm năm."
Giữa chùa có một gốc cây bạch quả trăm năm, sáng mùa thu lá bạch quả rơi đầy đất, tựa như rơi xuống một tầng vàng, trang trí cho ngôi chùa, du khách rất thích thú, chỉ có tiểu tăng dọn dẹp là phiền não.
Ôn Noãn liền gật đầu: "Dạ."
Chủ trì đem kim ký bỏ vào lại trong ống thẻ, để người phía sau tiếp tục xin xăm, sau đó dẫn Ôn Noãn đi đến phía sau núi tìm Pháp Hoa đại sư.
Phía sau núi, con đường dài ngoằn ngoèo dẫn vào một chỗ vắng vẻ, mây mù lượn lờ, con đường đá nhỏ như đi thẳng lên trời.
Ôn Noãn bước lên bậc thang.
Tiểu viện của Vân Pháp đại sư nằm trên núi, Vân Thâm không biết chỗ.
Càng lên cao, nhiệt độ không khí lại giảm thêm vài độ.
Qua mười lăm phút, một gian nhà xí và tiểu viện có rào tre xuất hiện ở trước mắt.
Chủ trì đứng trước cửa viện nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Pháp Hoa đại sư, có một vị thí chủ cầu được kim thiêm."
Trong viện vang lên một tiếng nói già nua mờ mịt: "Mời vào!"
Chủ trì: "Mời thí chủ vào! Tôi không vào, chút nữa giải thiêm xong, ngài cứ đi theo đường cũ xuống núi là được. Nhớ rõ không nên đi lung tung, trên núi có thú dữ."
Ôn Noãn gật gật đầu: "Cảm ơn đại sư chủ trì."
Chủ trì lại nói thêm một câu Phật ngữ, sau đó lập tức xuống núi.
Ôn Noãn đẩy cửa viện ra, nhấc chân đi vào, nhìn hình ảnh trước mắt, không khỏi ngẩn ra.
Trong viện, dưới giàn hoa xanh mượt, Nạp Lan Cẩn niên và Pháp Hoa đại sư đang chơi cờ.
Hai người quay đầu lại nhìn về phía người tới, Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Cô cầu được kim thiêm?"
Ôn Noãn cũng rất kinh ngạc: "Huynh cũng cầu được kim thiêm?"
Pháp Hoa đại sư thấy hai người quen biết nhau cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông nhìn thoáng qua tướng mạo của Ôn Noãn, cười tủm tỉm sờ sờ bộ râu hoa râm: "Không tệ, không tệ!"
Ôn Noãn: "..."
Không tệ cái gì?
Ôn Noãn cũng liếc mắt một cái đánh giá Pháp Hoa đại sư, có hơi quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở chỗ nào.
Không phải từng gặp qua ở thời cổ đại, hẳn là ở thời hiện đại, nhưng nàng chắc chắn bản thân không quen biết người này.
Nhưng mà, trí nhớ của nàng khá tốt, hầu như những người mà nàng từng gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được.
Pháp Hoa đại sư chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Mời thí chủ ngồi."
Ôn Noãn nghe lời đi sang đó, hào phóng ngồi xuống.
"Thí chủ cầu được kim thiêm, vận khí nghịch thiên, trăm năm khó gặp, không biết muốn cầu điều gì?" Vân Pháp đại sư tùy ý hỏi.
Ôn Noãn nghe xong lời này thì lắc lắc đầu: "Tôi không cầu cái gì, chỉ muốn biết tại sao tôi- con gái của một gia đình nông thôn bình thường lại có thể may mắn như thế, có thể đi đến nơi này gặp gỡ Pháp Hoa đại sư ngài?"
Lời này của Ôn Noãn có hai nghĩa, điều nàng thật sự muốn hỏi chính là vì sao bản thân lại xuyên vào một triều đại không tồn tại trong lịch sử thế này!
Cũng không biết cao tăng đắc đạo trong truyền thuyết có nghe hiểu lời này không.
Vân Pháp đại sư vuốt râu, nhìn thoáng qua Ôn Noãn, lấy một cái túi gấm màu đen ra đưa cho Ôn Noãn, sau đó vẻ mặt cao thâm khó đoán nói: "Đáp án mà cô muốn biết nằm ở trong này."
Ôn Noãn nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong có một mảnh giấy, nàng lấy ra đọc thoáng qua, chữ viết bút pháp trên giấy rất mượt mà, ngay ngắn viết mấy chữ "Nửa duyên sơn gian, nửa duyên quân".
Ôn Noãn ngẩn ra, trong lòng mặc niệm một câu: Nửa duyên sơn gian, nửa duyên quân?
Nàng như suy tư điều gì. Quân trong câu này là chỉ ai?
Pháp Hoa đại sư lấy một quân cờ màu đen, đặt lên trên bàn cờ.
Mặt mày Nạp Lan Cẩn Niên sơ lãnh, tùy ý đặt xuống một quân cờ khác: "Đại sư, ngài thua."
Vẻ mặt Pháp Hoa đại sư ảo não: "Không tính, không tính! Lúc nãy ta cố gắng giải xăm, nên bị ngắt giữa chừng, nhìn lầm rồi, thêm một trận nữa! Tiểu nha đầu, cô còn cái gì muốn hỏi nữa không? Không thì mau đi! Không thể tiết lộ thiên cơ!"
Pháp Hoa đại sư vừa nói, đôi tay nhanh chóng lùa mấy quân cờ, bộ dáng vô lại.
Ôn Noãn: "..."
Không nghĩ tới Pháp Hoa đại sư là loại người như thế này!
Chẳng đáng tin cậy lắm?
Ôn Noãn nhìn về phía Nạp Lan Cẩn niên: "Huynh cầu cái gì, đại sư nói thế nào?"
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái, ánh mắt đen tối không rõ, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy gợi cảm: "Tờ giấy của cô viết cái gì? Cô nói cho tôi trước đã."
Ôn Noãn: "..."
Lại là chẳng chịu có hại một chút nào!
Ôn Noãn trợn trắng mắt nhìn hắn, keo kiệt! Không nói thì thôi, nàng chẳng hiếu kỳ một chút nào.
Nạp Lan Cẩn Niên ngẩn ra, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tư thái trẻ con này của nàng, tức khắc bật cười.
Ôn Noãn cũng không còn gì để hỏi nên đứng dậy: "Cảm ơn Pháp Hoa đại sư, vậy tôi không quấy rầy nữa!"
Đột nhiên Pháp Hoa đại sư gọi nàng lại: "Chờ đã, tiểu nha đầu thức thời như thế, cô đưa đồ bản thân thường hay đeo ra đây, ta khai quang tụng kinh giúp cô, có thể bảo vệ cho cô được bình an."
Trên người Ôn Noãn cũng không có những vật phẩm thường hay đeo, nàng lắc lắc đầu: "Tôi không có những thứ thường hay đeo, cảm ơn đại sư."
Một vật phẩm có thể bảo vệ cho nàng bình an? Ôn Noãn cảm thấy chỉ có bản thân mình mới có thể bảo vệ cho mình bình an.
Ôn Noãn đi ra sân xuống núi về lại Đại Phật Tự theo con đường cũ.
Sau khi Ôn Noãn rời đi, Nạp Lan Cẩn Niên lấy một miếng ngọc bội ra: "Làm phiền đại sư khai quang tụng kinh giúp."
Pháp Hoa đại sư cầm lấy ngọc bội, nhìn hắn một cái: "Ta chưa nói sẽ tụng kinh khai quang giúp cậu."
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp lấy lại ngọc bội đứng lên, giả vờ phải đi.
"Ai ai, ta khai là được! Sao cậu lại nhỏ mọn như thế! Cậu ở lại chơi với ta mười ván cờ!"
Lần nào cũng thua, ông cũng không tin chơi mười ván mà chẳng thắng được ván nào!
Nạp Lan Cẩn Niên lại ngồi xuống một lần nữa: "Một ván!"
"Một ván không được, ít nhất phải chín ván!"
Nạp Lan Cẩn Niên lại đứng dậy.
"Ai ai năm ván, không được bớt nữa!" Pháp Hoa đại sư kéo hắn lại.
"Hai ván, nếu không tôi sẽ không khai quang nữa".
Pháp Hoa đại sư: "..."
Thật sự rất muốn phá giới chửi tục phải làm sao bây giờ?
Giống như ông ấy đang cầu xin người này khai quang vậy!
Pháp Hoa đại sư cắn răng: "Hai ván thì hai ván!"
Người khác muốn cầu ông khai quang tụng kinh còn khó, người này thế mà lại dám đưa ra điều kiện với ông!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra ngoài viện, sau đó phất vạt áo, lại ngồi xuống lần nữa.
Bên Đại Phật Tự, tiếp theo đến lượt mấy tỷ muội Ôn Nhu và Ngô thị vào xin xăm.
Người đầu tiên là Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhẹ nhàng lắc vài cái, một thẻ tre đã rớt xuống.
Ôn Nhiên nhặt thẻ tre trên mặt đất lên, có hơi khẩn trương đưa cho tiểu tăng bên cạnh.
Tiểu tăng nhìn thoáng qua: "Xăm đầu tiên, thượng thượng thiêm*."
Tiểu tăng đặt thẻ tre vào lại trong ống thẻ, sau đó rút ra một mảnh giấy màu hồng từ dưới mặt bàn có viết ý nghĩa của lá xăm: "Đây là ý nghĩa của lá xăm đầu tiên, nếu thí chủ có gì không rõ hoặc muốn cầu điều gì, thì đến chỗ giải đoán xăm. Giải một lá hết 5 văn."
Xin xăm không tốn bạc, nhưng mà giải đoán xăm thì lại tốn tiền.
Muốn duy trì hoạt động của một ngồi chùa lớn như thế này, cũng cần bạc.
Thật ra ngôi chùa này rất biết cách kinh doanh.
Ngoại trừ kiếm bạc từ giải đoán xăm, còn bán một số loại bùa bình an, khai quang pháp khí; xem bát tự giúp bá tánh, chọn ngày hoàng đạo, khai quang, làm pháp, xem phong thủy, vv...
"Cảm ơn." Ôn Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, phấn khởi nhận lấy.
Ngô thị cười nói: "Nhiên nhi, con đến chỗ giải đoán xăm xếp hàng trước đi."
"Vâng." Ôn Nhiên cầm mảnh giấy trong tay, phấn khởi chạy đến.
Người tiếp theo chính là Ôn Hinh, Ôn Nhu và Ngô thị.
"Xăm số 19, thượng thượng thiêm."
"Xăm số 36, thượng thượng thiêm."
"Xăm số 66, thượng thượng thiêm."
Từng tiếng thượng thượng thiêm được báo ra, đám người bùng nổ!
"Trời ạ, năm người thế mà lại liên tục cầu được thượng thượng thiêm! Vận may cũng quá tốt rồi đi!"
"Không phải toàn bộ xăm trong ống thẻ đều là thượng thượng thiêm đấy chứ?"
"Hôm nay là ngày lành gì vậy, sao lại có nhiều thượng thượng thiêm như thế?"
"Chắc chắn là giờ lành ngày tốt, ông trời cho xăm tốt, người phía trước, mau lên đi! Tôi đang chờ cầu được thượng thượng thiêm đây!"
Vì thế động tác của người xin xăm càng nhanh, người đến đây xếp hàng xin xăm lại càng nhiều.
Người đến bái phật, hoặc đến lễ tạ thần, hoặc trong lòng có việc muốn cầu xin, có ai không hy vọng cầu được xăm tốt, được như ước nguyện chứ?
-
Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ, phấn khởi đi đến chỗ giải đoán xăm.
Vì sự riêng tư, chỗ giải đoán xăm là một gian trong thiện phòng, khi đến lượt bọn họ thì người một nhà cùng nhau đi vào.
Ngô thị dẫn theo mấy đứa nhỏ chào hỏi, rồi lại đặt mấy tờ giấy giải nghĩa xăm lên trên bàn.
Chủ trì giải đoán xăm đã sớm nghe thấy có mấy người cầu được thượng thượng thiêm liên tiếp, nhìn thoáng mặt mấy người hỏi: "Các vị thí chủ và người cầu được kim thiêm là người một nhà đúng không?"
Ngô thị gật gật đầu: "Đúng thế, đó là nữ nhi của tôi, con bé từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu."