Bên ngoài thôn dân bàn tán như thế nào, cả nhà Ôn Noãn cũng không biết.

Ở cuối thôn, sau khi cả nhà Ôn Nhu đi vào nhà.

Ôn Nhu quỳ xuống với Vương thị và Ngô thị, quỳ lạy hai người: "Bà nội, mẹ, con đã trở về, mấy năm nay làm mọi người lo lắng rồi!"

"Con bé ngốc, mau đứng lên!" Vương thị nghẹn ngào đi lên đỡ cháu gái lớn của mình dậy, nhịn không được mà ôm nàng khóc rống.

Ngô thị cố nén không tiến lên ôm Ôn Nhu, không ngừng nói: "Nhu nhi, con đã trở lại!"

Sau đó cũng không biết là ai bắt đầu, cả nhà cầm lòng không được mà cùng ôm nhau khóc rống.

Mấy năm nay bọn họ đều sống quá khổ! Quá khó khăn!

Vất vả lắm tâm trạng của mọi người mới khôi phục trở lại.

Vương thị đỏ khóe mắt nắm đôi tay thô ráp của Ôn Nhu, đôi tay vốn phải mềm mại kia lại thô ráp đến mức giống lưỡi hái, sờ một cái lại cảm thấy đau như cắt thịt. Mười đầu ngón tay, mu bàn tay, tràn đầy vết nứt thật sâu, có một số vết nứt còn dính máu khô.

Cô gái mười ba tuổi, bởi vì làm việc nặng trong thời gian dài, làn da thô ráp, ngăm đen, quầng thâm mắt vừa lớn vừa thâm, thật sự giống như một người phụ nữ nông dân hơn hai mươi tuổi, bà ấy nhịn không được mà mắng: "Vợ của Tiền tú tài kia thật là đáng chém ngàn đao, tra tấn cháu gái như hoa như ngọc của tôi thành như vậy!"

Nói một lúc, nước mắt lại chảy.

Đôi mắt của Ngô thị cũng sưng lên, bà nghẹn ngào đến mức yết hầu như tắc nghẽn, đau lòng đến mức nói không nên lời!

Đây là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, lúc trước xinh xắn rạng ngời, khắp làng trên xóm dưới người xinh nhất chính là Nhu nhi nhà bà!

Ngược lại là Ôn Nhu thấy mẹ và bà nội như vậy còn cười an ủi bọn họ. Nhưng nàng càng săn sóc hiểu chuyện như vậy, mọi người lại càng đau lòng hơn.

Cuối cùng vẫn là Ôn Gia Thụy nói Ôn Nhu và Ôn Noãn đều đói bụng, đã qua giờ cơm trưa, hai người bọn họ mới ngừng rơi nước mắt, vội vàng đi dọn cơm.

Trong lúc ăn cơm, mấy đứa nhỏ vui tươi hớn hở ngươi một lời ta một ngữ kể lại chuyện nhà trong mấy ngày nay, bởi vậy Ôn Nhu mới biết trong nhà đã thay đổi lớn như thế nào.

Bữa cơm này cả nhà ăn rất hoà thuận vui vẻ, vui cười liên tục.

Ôn Nhu về nhà, cái nhà này cuối cùng cũng hoàn chỉnh!

Ôn Nhu về nhà, nhưng người một nhà cũng không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục mò ốc nước ngọt kiếm bạc.

Ôn Nhu muốn hỗ trợ, nhưng cả nhà không cho, bảo nàng ở trong nhà nghỉ ngơi một chút.

Ôn Nhu không lay chuyển được, đành ở trong nhà, cầm hộp kim chỉ bắt đầu làm quần áo.

Mỗi đêm Ngô thị và Vương thị đều làm quần áo, quần áo của bọn nhỏ đã làm xong, hiện tại đến làm quần áo cho người lớn.

Ôn Noãn ở trong phòng viết viết vẽ vẽ, không biết là mân mê cái gì.

Buổi chiều lại sắp đến giờ châm cứu, Ôn Noãn đi ra thì thấy Ôn Nhu đang ngồi trong sân làm quần áo.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đại tỷ này rất thích cầm kim chỉ, cũng rất khéo tay, biết thêu rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ đơn giản.

Lúc này ngoài cổng truyền đến tiếng gõ vang, Ôn Noãn thu hồi ánh mắt, đi mở cửa.

Lần này là Lâm Tinh tự mình tới đón Ôn Noãn, cũng tặng mười mấy sọt quả hồng và một số thức ăn.

Ôn Noãn nhéo giữa chân mày, đây là hái hết tất cả quả hồng trên cây xuống đưa tới đây à!

Trong nhà đã chất đầy đồ vật hắn tặng: "Về nói với chủ tử nhà huynh là miếu nhà tôi nhỏ, lại đưa nữa là không chứa nỗi."

Lâm Tinh không đáp lời này, mà vô cùng cung kính nói với Ôn Noãn: "Ôn cô nương có thời gian rảnh không? Chủ tử nói, nếu cô có thời gian rảnh thì mời cô lên núi một chuyến."

Ôn Noãn lập tức đi theo lên núi.

Trên núi.

Lâm Tinh dẫn Ôn Noãn đến bên ngoài thư phòng, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên.

Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng nhìn Đường Võ Hiền đang cúi đầu: "Đây là ý kiến hay mà ngươi nghĩ ra?"

Dời thôn dân vùng biên cương đến nơi an toàn trốn qua mùa đông, làm binh lính thống nhất bảo vệ?

Dưới ánh mắt của Nạp Lan Cẩn Niên, Đường Võ Hiền đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn căng thẳng nói: "Vùng biên cương có diện tích quá rộng lớn. Những cái thôn đó phân tán khắp nơi, phạm vi quá rộng, nếu thôn nào cũng phải điều một đội binh lính đến bảo vệ thì chúng ta cũng không cần bảo vệ biên giới. Chỉ có thể tập trung thôn dân lại."

Nạp Lan Cẩn Niên ném sổ nhỏ lên người hắn: "Vớ vẩn! Mấy chục thôn trang, mấy chục vạn thôn dân, ngươi tìm nơi nào tập trung bọn họ lại rồi thống nhất bảo vệ? Nhà ngươi à?"

Biên cương lạnh thấu xương, ít nhất phải chờ bốn năm tháng mới đến đầu mùa xuân, làm những bá tánh đó dìu già dắt trẻ rời khỏi nhà, ở trong hoàn cảnh đầy trời đều là tuyết, ở bên ngoài nghỉ ngơi bốn năm tháng sao?

Trong lòng Đường Võ Hiền liên tục than khổ, chỉ là hắn không dám nói cái gì khác, nhặt cuốn sổ nhỏ lên.

Lúc này Lâm Tinh đi đến: "Chủ tử, Ôn cô nương đến."

Gương mặt thối lạnh lùng của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức trở nên hiền hòa: "Mời nàng ấy vào đi".

Đường Võ Hiền: "..."

Có cần trở mặt nhanh như vậy không?

Nạp Lan Cẩn Niên nói dứt lời lại lạnh lùng nhìn về phía Đường Võ Hiền.

Vẻ mặt của Đường Võ Hiền lập tức trở nên nghiêm túc.

"Đường tướng quân lui ra ngoài đi! Trở về nghĩ lại."

Đường Võ Hiền như được đại xá, vội vàng hành lễ rồi cung kính lui ra ngoài.

Lúc này Ôn Noãn đi đến, Đường Võ Hiền liếc nhìn Ôn Noãn với ánh mắt cảm ơn.

Ôn Noãn: "..."

Nạp Lan Cẩn Niên vẫy tay với nàng: "Lại đây."

Ôn Noãn đi đến bên bàn đọc sách, hắn cầm một lá thư đưa cho nàng: "Đây là một lá thư đề cử, hôm nay thấy cô mua mấy bộ sách, là mấy người Thuần ca muốn đi học đường đúng không? Cô bảo bọn họ cầm lá thư này đi tìm viện trưởng của thư viện Lộc Sơn tên là Lâm Hoằng Hạo, bái ông ấy làm thầy."

Sau đó hắn lại dặn dò hai câu nên làm như thế nào.

Ôn Noãn không ngờ hắn cẩn thận như vậy, ngay cả chuyện này cũng chú ý tới.

Nàng cũng không khách khí, nhận lấy và nói một tiếng cảm ơn.

Ôn Noãn nghĩ đến Ôn Nhu, lập tức nói: "Huynh có tú nương nào tốt đề cử cho tôi không?"

Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy, ngước mắt lên nhìn Ôn Noãn, đôi mắt màu đen lạnh như băng liếc mắt quan sát Ôn Noãn một cái: Nha đầu này nhìn thế nào cũng không giống như người có thể cầm kim thêu hoa.

Đây là ánh mắt gì!

Ôn Noãn trừng trở lại: "Tôi muốn mời một tú nương cho đại tỷ của tôi, dạy tỷ ấy thêu hoa."

Nạp Lan Cẩn Niên hiểu rõ, gật đầu nói: "Có."

Hắn nhìn Ôn Noãn, con ngươi như nước có chút ý cười, trong đôi mắt lạnh băng hơi lóe sáng: "Nha đầu, liên nỏ kia thật sự là do cô thiết kế?"

Ôn Noãn gật đầu: "Ừm, có gì muốn hỏi à?"

Ôn Noãn cho rằng hắn không hiểu chỗ nào đó.

Có gì muốn hỏi à? Đương nhiên là có, đối với nàng, hắn có một bụng câu hỏi có được hay không!

"Sao cô lại hiểu mấy thứ này?"

Ôn Noãn nghiêng đầu, nửa là nói đùa, nửa là nghiêm túc nói: "Thấy được thứ tương tự trong mấy cuốn sách linh tinh, mà tôi bẩm sinh đã có bản lĩnh xem qua là nhớ, đọc thuộc làu làu, học một suy mười."

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Lâm Tinh ở ngoài cửa: "..."

Ôn Noãn nói xong cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, dù sao dù hắn có nghi ngờ thế nào, dù hắn lôi ra điều tra bao nhiêu đời tổ tông của nàng cũng sẽ không điều tra được cái gì.

Hắn cũng không thể nghĩ ra chính mình là xuyên qua thời không từ thế kỷ 21 đến đây, cho nên Ôn Noãn không sợ gì cả.

Ánh mắt của nàng nhìn về tấm bản đồ và cuốn sổ nhỏ, nàng nghĩ đến những lời mắng chửi tức giận lúc vừa rồi.

Ôn Noãn chỉ cuốn sổ nhỏ kia: "Tôi có cách có thể chống đỡ đám người Đột Quyết giả làm thổ phỉ kia."

Nạp Lan Cẩn Niên đang chuẩn bị đứng lên đi châm cứu, nghe được lời nói của Ôn Noãn, hắn lại dừng lại: "Cách gì?"

Viên quản gia biết Ôn Noãn tới, vừa lúc ông ấy đã làm xong việc mà chủ tử dặn dò, ông ấy vội vàng chạy tới canh giữ ở ngoài cửa, vừa lúc nghe được lời này, trong lòng chợt căng thẳng, hay là gian tế này bắt đầu sử dụng quỷ kế gì đó?

Rốt cuộc nàng có quỷ kế gì?

Làm chủ tử phái binh lính đến nơi nào đó ngồi canh, sau đó nàng ta tiết lộ con đường cho chủ nhân đứng phía sau nàng ta?

Hay là...

Trong lòng của Viên quản gia lập tức suy nghĩ rất nhiều thuyết âm mưu.

Ông ấy phải cẩn thận nghe xem rốt cuộc là nàng có quỷ kế gì, đến lúc đó vạch trần nàng!

Ôn Noãn: "Chuẩn bị giấy và bút mực."

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Bình thường đều là hắn nói lời này!

Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn yên lặng đứng lên, mài mực.

Viên quản gia canh giữ ở ngoài cửa suýt chút nữa đã lao vào trong nói nàng đại nghịch bất đạo, nhưng vì vạch trần nàng, ông ấy nhịn!

Ôn Noãn cầm lấy bút lông, chấm mực, sau đó lưu loát vẽ lên giấy.

Rất nhanh một tòa tháp canh nhiều tầng khép kín đơn giản, tích hợp giữa phòng vệ và cư trú, hợp nhất nghệ thuật kiến trúc của Trung Quốc và Phương Tây xuất hiện trên giấy.

Ánh mắt lạnh như băng của Nạp Lan Cẩn Niên trở nên rực rỡ như mùa hoa.

Ôn Noãn liên tiếp vẽ thêm vài toà tháp canh có tạo hình khác nhau, xinh đẹp lại hào phóng.

Trên gương mặt của Nạp Lan Cẩn Niên là vẻ nghiêm túc hiếm có, đôi mắt lạnh như băng kia chói mắt như mặt trời ban trưa.

Tòa tháp canh này vững chắc và bảo thủ giống như tường thành, hắn vừa nhìn đã hiểu rõ chỗ tốt trong đó, những cửa sổ rất nhỏ kia vừa lúc có thể dùng để bắn tên chống lại kẻ địch.

Sau khi vẽ xong, Ôn Noãn cẩn thận giải thích: "Loại kiến trúc này gọi là tháp canh."

"Đây là tháp canh, tháp canh xây ở cửa thôn hoặc là đồi núi bên ngoài thôn, bờ sông và những nơi có vị thế cao, hoặc là nơi có tầm nhìn rộng, tiện cho việc theo dõi.

Bên trên tháp canh đặt một cái cái chuông lớn, ngày đêm sắp xếp người ở bên trên quan sát, khi phát hiện thổ phỉ thì gõ chuông thông báo cho thôn dân, làm cho thôn dân nhanh chóng chạy trốn vào trong tháp."

Ôn Noãn chỉ một bản vẽ khác:

"Tòa kiến trúc này gọi là nhà cộng đồng, xem tên là đoán được ý nghĩa, nhà cộng đồng là nơi mọi người lánh nạn. Nhà cộng đồng này xây dựng ở sau thôn là tốt nhất, mỗi hộ gia đình chia một phòng, làm nơi ở tạm thời để trốn thổ phỉ hoặc lũ lụt.

Triều đình có thể ra bạc hoặc là làm phú thương trong thôn góp vốn xây dựng nhà cộng đồng ở mỗi thôn hoặc là hai thôn lân cận, dùng để chống trả thổ phỉ Đột Quyết. Còn có..."...

Trên gương mặt của Nạp Lan Cẩn Niên sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Ngoài thư phòng, Quách Minh Diễm và Lý Binh đang đi tới.

Quách Minh Diễm và Lý Binh đi vào bên ngoài cửa thư phòng.

"Viên quản gia, chúng tôi có việc muốn bẩm báo Thập Thất gia, làm phiền ông..." Giọng điệu của Quách Minh Diễm có chút kích động.

Giờ phút này Lâm Tinh ở ngoài cửa nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chạy vào xem rốt cuộc tháp canh thần kỳ này trông như thế nào.

"Suỵt!" Hắn nghe Quách Minh Diễm nói chuyện, vội vàng ra hiệu bảo im lặng.

"Quách cô nương đừng ồn!"

Gương mặt Quách Minh Diễm cứng đờ, nàng ta nghe bên trong truyền đến giọng nói của một nữ tử.

Viên quản gia cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc nghe lời nói của người bên trong, không để ý đến Quách Minh Diễm.

Cửa thư không có đóng lại, mọi người có thể nhìn thấy hai bóng người dựa gần nhau rất thân mật.

Một người cao lớn, một người nhỏ xinh gầy yếu, nhưng cả người lại tản ra một loại khí thế khó có thể bỏ qua.

Hai người cùng tồn tại, khí chất của bóng người nhỏ xinh kia thế mà lại không hề thua kém người bên cạnh.

Trong phòng, Ôn Noãn cẩn thận giải thích, giọng nói của nàng du dương êm tai, làm người ta có cảm giác như lạc vào làn gió.

Ngón tay thon gầy của Ôn Noãn khẽ lướt trên giấy, phảng phất như lướt qua đầu quả tim của Nạp Lan Cẩn Niên, làm trong đáy lòng hắn xuất hiện sự rung động trước nay chưa từng có.

Nàng nhẹ nhàng vẽ một cái, không biết bảo vệ tài vật và tánh mạng của bao nhiêu con người.

"Chỗ tốt của tháp canh chính là có thể công cũng có thể thủ! Ngày thường lương thực và vật tư của thôn dân có thể gửi ở tháp canh, như vậy khi thổ phỉ vào thôn, thôn dân có thể lập tức trốn vào tháp canh rắn chắc và kiên cố, như vậy là có thể bảo đảm an toàn cho sinh mệnh và tài sản.

Hơn nữa có thể xây dựng tháp canh bằng gạch xanh, tháp canh bằng gạch đất, tháp canh bằng đá, cho dù là tháp canh bằng gạch đất bằng bùn thì cũng là vô cùng kiên cố và bền, trải qua mấy mươi năm mưa gió ăn mòn vẫn vô cùng kiên cố, sừng sững không ngã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play