Thế Xương hầu phủ.
Sau khi Ôn Noãn đuổi được mấy người ông Ôn rời đi, Vương thị mới hỏi: "Noãn nhi, sao mặt của cháu lại bị thương vậy? Có bôi thuốc chưa?"
Ôn Noãn sờ vết thương trên mặt mình, không để ý lắm, nói: "Cháu bị nhánh cây trên núi làm cho bị thương, cháu đã bôi thuốc rồi, bà nội đừng lo lắng quá!"
"Sau này lên núi cẩn thận một chút, nếu để mặt bị thương rồi để lại vết sẹo thì sẽ trở nên xấu xí!" Vương thị dặn dò một câu.
Ôn Noãn cười gật đầu: "Cháu đã biết, chỉ cắt qua da một chút thôi, cũng sẽ không để lại sẹo, bà nội yên tâm đi! Cháu đến phòng bếp xào thứ long bao cho bà nội ăn nhé!"
"Được." Vốn chỉ là vết trầy da nhỏ, đứa nhỏ này trước kia ở trong nhà cũng đều lên núi hoặc xuống ruộng thu gặt, cũng thường xuyên gây ra vài vết thương nhỏ nên Vương thị cũng không quá chú ý.
"Ngày mai cháu thật sự sẽ tham gia bữa tiệc của nhà kia sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT