"Bán rồi ạ, bán được 550 lượng". Trên đường không có người, Ôn Noãn liền nói ra.

Ôn Gia Thuỵ không ngờ tới có thể bán được: "550 văn cũng không ít, nhiều hơn mấy thùng ốc nước ngọt, không đúng, Noãn nhi, con vừa rồi nói năm cái gì?"

Ôn Gia Thuỵ đang đẩy xe trực tiếp dừng lại nửa đường.

"550 lượng nha. Con cảm thấy đã bán rẻ, 600 lượng cũng có thể bán ra!"

Xe đẩy thiếu chút nữa lao xuống bờ ruộng!

Ôn Noãn sợ tới mức vội túm lấy nó.

Ngay sau đó, Ôn Noãn cảm thấy chiếc xe có chút lơ lửng, nàng liền bám chặt vào bên xe, thực sự lo lắng rằng Ôn Gia Thuỵ sẽ đem xe đẩy vào trong sông.

Hai bên đường đều là đồng ruộng. Rất nguy hiểm.

Rất nhiều thôn dân đang khí thế ngất trời thu hoạch lúa ngoài ruộng.

Ôn Vĩnh Phúc mới vừa cắt xong một ít lúa, lười nhác vươn vai, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuỵ đẩy xe đi qua, không nhịn được nâng cao giọng hỏi: "Gia Thụy, bán hết nhanh vậy sao, kiếm lời được không ít bạc phải không?"

Trước hai ngày thấy cả nhà bọn họ thấy nhà họ sờ soạng ốc. Tưởng nghèo đến mức phải mò ốc nước ngọt để ăn, sau lưng còn cười nhạo.

Không ngờ tới người ta là bán ốc xào, lại còn bán khá tốt, ngày nào cũng mang ba xe đẩy đi bán, tổng cộng bán được mười mấy thùng ốc nước ngọt, vậy thì phải kiếm được bao nhiêu bạc?

Hắn ta đều có chút đố kỵ.

Đáng tiếc bà nương nhà hắn làm ốc nước ngọt khó ăn muốn chết!

Rất nhiều thôn dân nghe vậy đều dừng việc trong tay nhìn qua, sôi nổi hỏi Ôn Gia Thuỵ bán được không, kiếm được nhiều không.

"Chỉ là kiếm chút tiền vất vả mà thôi, mọi người cũng biết nhà tôi còn không có nổi phòng ở, sắp đến mùa đông rồi, tôi cũng không muốn tìm cách kiếm chút tiền xây nhà!"

Mọi người nghe xong sôi nổi tỏ vẻ khi nào xây phòng nhất định sẽ đến giúp đỡ.

Ôn Gia Thuỵ cười đồng ý.

Chờ đến khi bọn họ đi xa, có người lại nói:

"Bán mấy ngày ốc nước ngọt liền muốn xây nhà, quá ngây thơ. Xây nhà cũng không dễ như vậy. Hơn nữa, xong ngày mùa thì ai sẽ mua ốc nước ngọt ăn chứ".

"Đúng vậy! Bán ốc nước ngọt kiếm đủ bạc mua thuốc cho ôn thần nhà hắn là đã tốt lắm rồi!"

"Chỉ cần vị ôn thần nhà hắn chưa chết, Ôn Gia Thuỵ đời này sẽ không xây nổi nhà. Ôn thần bệnh cả đời, cho dù có nhiều bạc thì cũng là ném đá trên sông! Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, người một nhà đem ôn thần cung phụng như bảo bối! Nếu như ném vị kia vào sau núi, nhà hắn hiện tại có khi đã tốt hơn!"

"Đúng vậy, năm đó của hồi môn của Vương thị rất phong phú, cuộc sống đứng đầu toàn thôn, ai không hâm mộ đỏ mắt, hiện tại lại là nhà nghèo nhất thôn!"

"Tôi đoán, cả gia đình này e rằng không vượt qua nổi mùa đông..."

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ thảo luận sôi nổi.

Ôn Vĩnh Phúc nghe vậy cũng cảm thấy đúng, hắn ta sao lại có thể đi đố kỵ một gia đình nghèo nhất thôn, một ngày kiếm được mấy văn tiền được chứ?

Loại người này có thả cũng không bay xa được!

Họ không biết thôn dân nói gì, có biết cũng không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm, sống tốt cuộc sống của chính mình mới là tốt nhất.

Cho nên khi hai người vừa về đến nhà, Ôn Gia Thuỵ lại vội vàng đi giúp Ngô thị mò ốc.

Không thể đi trấn trên bán tiếp, nhưng bọn họ đã nói với ông chủ Đường, mấy ngày mùa còn lại sẽ tiếp tục bán ở trong thôn.

Bán ở trong thôn cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của tửu lầu, ông chủ Đường không nói hai lời liền đồng ý.

Ôn Gia Thuỵ đi đường vẫn có chút lâng lâng, khi đi ra ngoài thậm chí còn đâm đầu vào cửa sân.

Ôn Noãn bật cười, sau đó lắc đầu, vén tay áo bắt đầu nấu cơm.

Cách đó không xa, Nạp Lan Cẩn Niên, Phong Niệm Trần mang theo một sói một ưng chậm rãi đi tới, vừa lúc thấy Ôn Gia Thuỵ đập đầu vào cửa sân, sau đó nhanh chóng chạy xa.

Phong Niệm Trần: "Tên ngốc kia là ai vậy, sao lại ngốc như vậy?"

Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì, chỉ là có hơi ngạc nhiên trước sự kích động của Ôn Gia Thuỵ, đây là gặp được chuyện tốt gì sao?

Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Phong Niệm Trần đi vào nhà Ôn Noãn.

Ôn Noãn thấy Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần đều tới, có chút đau đầu: "Sao các huynh lại tới đây?"

Tên này tới nghiện rồi sao?

"Ăn cơm." Nạp Lan Cẩn Niên tiện tay kéo ra một cái ghế trúc ngồi xuống, quen thuộc đến mức có cảm giác như trở về chính ngôi nhà của mình.

Phong Niệm Trần đặt hòm thuốc lên trên bàn trúc: "Nha đầu, tôi tới đây là vì vừa nghiên cứu ra một số loại thuốc viên, có loại bồi bổ thân thể, có loại trị bách bệnh, có loại có thể giải trăm độc, có loại là mỹ dung dưỡng nhan, tóm lại cái gì cũng có, trên mỗi cái chai đều có ghi cách sử dụng và phương thuốc, tặng cho cô. Cô nhìn xem có nơi nào cần cải tiến không."

Hắn đưa nàng một phần các nghiên cứu mà hắn dốc hết tâm huyết mấy năm nay.

Ôn Noãn nghe vậy hai mắt sáng lên, trong đôi mắt nhiễm một tia hứng thú, chút không kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất.

Phần quà tặng này rất hợp ý nàng.

Y thuật không có giới hạn, Ôn Noãn rất hứng thú với y thuật, nàng cũng muốn biết Phong Niệm Trần nghiên cứu ra loại thuốc viên gì, vừa lúc có thể luận bàn một chút, cho nên liền cười tủm tỉm nói lời cảm ơn.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua vẻ mặt vui vẻ của Ôn Noãn, nghĩ lại khi nàng nhận quà của mình cũng không mấy vui vẻ, lập tức cảm thấy Viên quản gia không được! Có phải chuẩn bị quà tặng không đủ thân thành không?

Phong Niệm Trần nhìn xung quanh: "Nha đầu, đây là nhà cô à?"

Căn phòng trúc này trời nắng lọt gió, ngày mưa nước vào, sao người có thể ở được?

Ôn Noãn gật đầu: "Đúng vậy!"

Phong Niệm Trần trầm mặc, hắn cảm thấy đưa một trăm lượng bạc một tháng quá ít, nhà nha đầu này thế mà lại nghèo đến mức không có nhà ở.

Hắn từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu 500 lượng: "Nha đầu, tôi cũng tới đây kết nhóm. Đây là tiền cơm!"

Ôn Noãn nhìn tấm ngân phiếu 500 lượng nhưng không lấy: "Không cần nhiều như vậy. Thập Thất ca đã đưa đủ rồi."

Đồ mà nàng nấu lại không phải cao lương mỹ vị!

"Huynh ấy chính là huynh ấy, đây không chỉ là tiền cơm, còn có phí bái sư! Tôi còn cảm thấy chút bạc như vậy còn chưa đủ đấy!"

500 lượng cũng ít, nhưng mà hiện tại trên người hắn chỉ có nhiều như vậy.

Nhớ năm đó hắn bái lão già kia làm sư, còn dâng lên vạn lượng bạc làm hậu lễ.

Lão già kia còn mặc kệ hắn, đâu có giải thích kỹ càng tỉ mỉ như nha đầu này? Nếu không phải hắn có thiên phú, thông minh tuyệt đỉnh thì sao có thể trở thành tiểu thần y!

Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói: "Nhận lấy đi, huynh ấy không thiếu bạc."

Danh hào Phong tiểu thần y cũng không phải thổi, nhiều người sẵn sàng bỏ ra giá trị thiên kim tìm hắn chữa bệnh, nhưng hắn có chữa trị cho họ hay không là tùy thuộc vào tâm trạng của hắn.

Hơn nữa, đây thật sự là thứ nàng nên có được, không đạo lý dạy không cho hắn.

Phong Niệm Trần gật đầu, bỏ ngân phiếu vào hòm thuốc: "Đúng vậy, nha đầu nhận lấy đi, bằng không tôi đều ngượng ngùng đi theo cô học châm pháp. Hơn nữa trong số bạc này còn bao gồm tiền đồ ăn của tôi nữa! Tôi ăn rất nhiều, chỉ sợ cô mệt thôi!"

Sao hắn có thể để tiểu sư phó của mình tiếp tục ở trong căn phòng trúc này được!

Ôn Noãn véo giữa mày, không nói gì thêm.

"Các huynh ngồi đi, tôi đi nấu cơm."

Ôn Noãn pha cho bọn họ một bình trà, sau đó đi làm việc của mình.

Phong Niệm Trần không ngồi xuống mà là đánh giá căn nhà của Ôn Noãn khắp nơi, thậm chí còn kéo theo Nạp Lan Cẩn Niên đi ra ngoài nhìn một chút.

Phong Niệm Trần: "Phong thuỷ ở đây khá tốt. Mua toàn bộ mảnh đất này đi, bao gồm cả hồ nước kia. Sau đó xây sân ở đây, xây một căn đình nhỏ trên hồ nước, xây ở bên kia"

Phong Niệm Trần quy hoạch toàn bộ.

Dáng người của Nạp Lan Cẩn Niên trác tuyệt, cao lớn như núi, quý phái, mặc áo gấm màu xám bạc khoác áo choàng ngọc bích, đứng ở bên ngoài như một vị hoàng đế tuần tra lãnh thổ.

Thỉnh thoảng có thôn dân đi ngang qua liếc mắt nhìn, cũng không dám lại gần, thậm chí vừa nhìn liền vội vàng rời đi, sợ đắc tội quý nhân.

"Ý kiến khá tốt." Hắn thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi trở về.

Phong Niệm Trần nghe vậy càng thêm hăng hái: "Ngươi cũng cảm thấy tốt ư, vậy quyết định như vậy đi! Ngày mai ta liền tìm tiểu tử Âu Dương kia mua đất!"

Làm sao tiểu sư phó của hắn lại có thể không có một căn phủ đệ riêng được!

Vừa lúc đại sư Lâm Viên kia không phải muốn nhờ mình giúp mẹ ông ta chữa bệnh sao?

Để cho ông ta tới thiết kế một chút là được, hắn sẽ không thu tiền thuốc men.

Ôn Noãn vừa nấu cơm xong, người trong nhà lần lượt trở về.

Phong Niệm Trần hành lễ với người lớn tuổi, giới thiệu bản thân với những người trẻ hơn, Phong Niệm Trần nói nhiều, hoạt bát hơn Nạp Lan Cẩn Niên, Vương thị bị hắn chọc cười đến vui vẻ.

Mọi người đều có ấn tượng rất tốt về Phong Niệm Trần, bảo hắn có rảnh thì đến nhà chơi.

Phong Niệm Trần nhìn miếng giò heo tinh xảo, cá hầm ớt, gà bào ngư, rau hẹ xào trứng, ốc nước ngọt nấu măng, rau chân vịt, dưa chuột trộn, bí đỏ xào tản ra mùi vị mê người, hắn dùng sức nuốt một chút nước miếng, nghiêm túc nói: "Cháu nhất định sẽ thường xuyên tới đây làm khách!"

Mọi người lại bị hắn chọc cười.

Vương thị nghĩ thầm, ai nói con nhà giàu đều ăn chơi trác táng? Hai người này không phải khá tốt sao?

Sau khi ăn xong không được bao lâu, Ôn Noãn và hai người cùng nhau lên núi châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên.

Viên quản gia thấy cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng trở về, lập tức đi lên bẩm báo: "Chủ tử, Âu Dương công tử tới, đang ở phòng khách."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Phong Niệm Trần: "Không phải huynh có việc tìm huynh ấy sao?"

Phong Niệm Trần không hiểu gì cả: "Tôi có việc gì tìm huynh ấy chứ?"

Hắn còn muốn học thuật châm cứu nữa đấy!

"Mua đất."

Lúc này Phong Niệm Trần mới nhớ tới hắn thật sự cần tìm Âu Dương Hoài An mua đất: "Đúng vậy, tôi phải mua đất! Vậy tôi đi mua đất trước đây."

Việc này càng nhanh càng tốt, tiểu sư phụ còn đang ở trong lều trúc lọt gió kia kìa!

Phong Niệm Trần nhanh chóng đi về hướng phòng khách.

Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn: "Chúng ta đến thư phòng."

Ôn Noãn gật đầu, sau đó đi theo phía sau Nạp Lan Cẩn Niên cùng nhau đi về hướng thư phòng.

Trong thư phòng.

Hai người vừa định đi vào bên trong châm cứu, Viên quản gia lại đi tới bẩm báo: "Chủ tử, Lâm công tử, Quách cô nương và Lý đại nhân tới, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Lúc Viên quản gia nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo còn cố ý liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.

Hy vọng nha đầu này thức thời một chút, đi ra ngoài chờ một lúc.

Chuyện quân cơ đại sự cũng không thể trì hoãn.

Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến châm cứu tương đối lâu, Lâm Đình Hiên lại đây chắc là mang đến bản đồ thiết kế liên nỏ kia, xem một chút là được, nên hắn nói: "Cho bọn họ đi vào."

"Vâng!"

Ôn Noãn xoay người đi ra ngoài: "Tôi đi ra ngoài một lúc, huynh bận xong lại kêu tôi."

Nạp Lan Cẩn Niên nắm cánh tay nàng giữ nàng ở lại: "Không cần, bên ngoài gió lớn, cô ngồi ở chỗ này đọc sách, chờ tôi khoảng nửa khắc".

Nói xong, hắn dùng một tay ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế to rộng thoải mái có thể so sánh như Long Ỷ của hắn ở bên bàn đọc sách.

Đại Hôi trực tiếp nằm ghé vào bên chân của Ôn Noãn, hai chân trước còn đạp lên giày của nàng.

Lúc này Lâm Đình Hiên và Quách Minh Diễm, còn có một tướng quân cùng nhau đi đến, ba người đang muốn hành lễ thì thấy Cẩn Vương lôi kéo Ôn Noãn ngồi xuống, tất cả đều sửng sốt một lúc.

Trong lòng Quách Minh Diễm vô cùng khiếp sợ, cô nương này là ai? Vì sao lại xuất hiện trong thư phòng của Cẩn Vương? Quan trọng nhất là Cẩn Vương thế mà lại chạm vào nàng!

Thế mà lại chạm vào nàng!

Còn làm nàng ta ngồi vào vị trí của hắn!

Đó là vị trí của hắn!!

Quách Minh Diễm nhìn chằm chằm Ôn Noãn, hận không thể nhìn chằm chằm xuyên qua mông của nàng.

Nạp Lan Cẩn Niên cũng chỉ kéo Ôn Noãn một chút đã lập tức buông tay, còn chuyện làm nàng ngồi ở vị trí của hắn? Không phải là bởi vì vị trí này ở bên cạnh hai người bọn họ sao?

Hắn không suy nghĩ nhiều, nhìn về phía Lâm Đình Hiên: "Làm ra rồi?"

Ôn Noãn ngồi xuống, sau đó nhìn thoáng qua bức bản đồ đang mở và một lá thư trên bàn, lập tức chuyển ánh mắt đi nơi khác, sau đó dừng lại ở một bìa sách màu đen trên bàn, trên cuốn sách không có ghi tên.

Đây là sách gì? Vì sao ngay cả tên cũng không có?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, nàng cũng không để ý, tay cầm lấy một tập thơ ở bên cạnh rồi bắt đầu xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play