Ôn Noãn thấy năm cũ sắp qua rồi, Nạp Lan Cẩn Niên và Phong Niệm Trần đều không có dư định về kinh thì ngạc nhiên nói: "Các huynh không về kinh ăn tết sao?"
"Không vội, tôi sợ sau khi trở về sẽ lại trúng độc, sau đó thần tiên cũng không cứu được tôi." Nạp Lan Cẩn Niên cười như không cười nhìn nàng.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn hắn một cái: Hắn có ngu ngốc như vậy sao?
Nạp Lan Cẩn Niên thấy sắc mặt này của nàng, không khỏi bật cười: "Ngày mai tôi về kinh, phải chịu đói một đoạn thời gian."
Hôm nay hắn đến là để chào tạm biệt.
Tử Uyển đang pha trà cho hai người bọn họ, không khỏi nhìn đến ngây người.
Ngươi biết trăm hoa trên núi nở rộ trong nháy mắt có thể làm biết bao nhiêu người ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó không?
Có lẽ là cũng giống như nụ cười tươi tắn của vị công tử này vào giờ phút này.
Tử Uyển ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó, đến mức trà sắp đầy cũng không phát hiện ra.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT