Thiến Thiến nghẹn lời mỉm cười, ả ngượng ngùng nói:

- Nương nương, chớ có nói những từ ngữ tục tĩu như vậy.

Ta ôm con chó lên, ta lật chiếc thẻ tên của chó được đặt làm riêng bằng vàng với kích thước siêu to, bên trên viết:

圵皯[dàng gǎn] ; 穬砉[kuàng huā]  - Quáng Hoạch; 揯敳[gèn ái] ; 缂乕[kè hǔ] – Khách Hổ

寚鰰[bǎo shén] ; 殸朤[kēng lǎng] ; 兂盦[zān ān] ; 茻悥[mǎng yì]

噷儑[hēn án] ; 詈夆[lì páng] – Lị Bàng; 吃屎[chī shǐ ] – Ngật Thỉ (Ăn cứt) ; 鬖厜[sān zuī] – Sam Tuy

鶭乣[fǎng jiǔ] ; 匉愳[pēng jù] – Phanh Cụ; 顖臖[pǐ xìng] ; 黼窆[fǔ biǎn]- Phủ Biếm.

Ta có lòng tốt giải thích:

- Đây là tên của nó, ta mới đặt cho nó gần đây. Vừa nãy ta chỉ gọi nó qua mà thôi.

Ta lại nói:

- Cô nương nhìn thẻ chó cho cẩn thận, có thể nhìn ra một chút mánh khóe.

Cô nương Thiến Thiến nói: - Mánh khóe gì?

Ta tò mò nói:

- Ngoại trừ ăn cứt, những cái còn lại, cái nào cũng không biết.

Thiến Thiên nước mắt lưng tròng, xoắn khăn, giậm chân rồi chạy mất.

Sau khi Thiến Thiến đi mất, chó do thái tử biến thành nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Ta nói: - Điện hạ, có rắm mau đánh.

Chó nói:

- Người phụ nữ nhà ngươi sao lại tục tĩu như vậy, lúc nói chuyện với cô phải dùng kính ngữ.

Ta nói: - Điện hạ, có rắm xin mời đánh.

Thái tử cứ thế mà té ngửa.

*** 

Cung yến phải cần phu thê cùng nhau tham sự, cũng chỉ đành để một mình ta đi trước. Chuyến đi này còn có một mục đích khác, chính là đi gặp thái phó thần cơ diệu toán, xuất quỷ nhập thần kia của ta. Xem xem liệu có thể nói bóng nói gió để tìm ra cách khiến thái tử khôi phục hình dáng con người hay không. 

Thế là ta ôm theo một con chó đi cùng. Người khác đều dẫn theo phu quân nhà mình, còn ta lại dẫn theo một con chó.

Ta nói với thái tử: - Ta hiểu rồi.

Chó nói: - Hiểu cái gì?

Ta nói: - Thái tử là chó.

Cuối cùng trong khoảng nghỉ của bữa tiệc ta cũng có chút thời gian rảnh. Ta còn chưa đi tìm thái phó để hỏi chuyện, thái phó đã lo lắng đến tìm ta.

Thái phó nói:

- Thần nghe nói mấy ngày nay thái tử bị ốm liệt giường, trên phố có tin đồn thái tử không còn sống được lâu nữa, người kế vị sắp thay đổi, trên triều đình chắn chắn sẽ có một màn gió tanh mưa máu nổi lên.

Ta trấn an nói:

- Sư phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố cho chàng thật tốt.

Thái phó nói:

- Lúc đầu vi sư đã khuyên con. Thích ai không thích, cứ nhất quyết thích tên trai tơ da mịn thịt mềm này. Lúc con còn chưa gả đi, một ngày đi ngang qua phủ thái tử bảy, tám chuyến, riêng khăn tay thì cố ý làm rơi mất mười tám cái, tất cả đều bị thương nhân chân đất nhặt đi mất. Ta nói này, tam vương gia có gì không tốt? Một bữa có thể ăn mười cái bánh bao, dễ nuôi biết bao, có khí phách nam nhi biết bao!

Ta ngượng ngùng nói:

- Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa...

Thái phó dây dưa không thôi, nói:

- Ta nghe nói dạo này hắn mua về một cầm sư, con nhìn tên tiểu tử này xem, đúng thật là...

Ông ấy khá mất hứng mà lắc đầu, vuốt râu. Một quyển “những chuyện bát quái của người kế vị vương triều” rơi từ trong tay áo rộng ra.

Ta nói: - Sư phụ, người bớt xem mấy cái ghi chép vặt vãnh về bát quái không có dinh dưỡng này đi.

Ông ấy ngượng ngùng cất quyển sát đi.

Từ đầu đến cuối ta không có cơ hội để hỏi han về chuyện giúp thái tử khôi phục lại hình dáng con người, ta và chó đều rất buồn bực.

Thái tử biến thành chó ở trong ngực ta rầm rì, ồn ào muốn chết.

Chó nói: - Gâu.

Ta không nghe rõ: - Người nói cái gì?

Chó nói: - Ái phi đánh cô thêm một cái nữa.

Ta: “?”

Chó lại hỏi: - Thái phó nói nàng đã ngưỡng mộ cô từ nhỏ, thật sự là có chuyện này?

Ta nói: - Người nghe sai rồi.

Chó lại nói: 

- Cô nương Thiến Thiến là do ta thấy thân thế của nàng ấy đáng thương nên mới mua về từ thanh lâu để làm cầm sư mà thôi, nếu như nàng không thích, chúng ta có thể sa thải nàng ấy.

Ta nói: - Điện hạ vui là được.

Con chó cỏ mập mạp lăn một vòng trên gối của ta, nó đang cố gắng sắp xếp lại từ ngữ:

- Nàng còn nhớ người thương nhân chân đất nhặt được mười tám cái khăn tay của nàng không?

Ta nói: - Không nhớ.

Con chó bẽn lẽn một lát mới nói:

- Đó là do cô giả dạng thành, mười tám cái khăn tay của nàng đều ở chỗ của cô...

Ta hỏi: 

- Tại sao lại suốt ngày thay đổi thái độ với ta, lúc tốt lúc xấu?

Con chó trung thực trả lời:

- Hoàng huynh của ta thích vô số người con gái, huynh ấy nói với ta cách tốt nhất để hấp dẫn một người con gái là để nàng ấy đoán xem ngươi đang nghĩ gì, lạt mềm buộc chặt mới có được trái tim người ấy...

Ta hỏi: - Thế từ nay về sau chàng còn dám không?

Đuôi chó vẫy rất vui vẻ: - Không dám nữa, cô biết người nàng thích là cô.

Ta bị người nói trúng tâm sự thiếu nữ suốt mất năm qua nên không nhịn được mà đỏ mặt, cả giận nói:

- Ai bảo ta thích chàng chứ, chó mới thích chàng!

Trong chớp mắt, ta biến thành chó trước mặt thái tử.

Ta: ...

Thái tử: ...

Thái tử nói: - Ồ, đây là...

Ta nói: - Con mẹ nó! ( truyện trên app T Y T )
***

Ta là thái tử phi, thái tử rất yêu ta. Sau đó chúng ta cùng nuôi một chú chó. Tên của nó là: 

圵皯[dàng gǎn] ; 穬砉[kuàng huā]  - Quáng Hoạch; 揯敳[gèn ái] ; 缂乕[kè hǔ] – Khách Hổ

寚鰰[bǎo shén] ; 殸朤[kēng lǎng] ; 兂盦[zān ān] ; 茻悥[mǎng yì]

噷儑[hēn án] ; 詈夆[lì páng] – Lị Bàng; 吃屎[chī shǐ ] – Ngật Thỉ (Ăn cứt) ; 鬖厜[sān zuī] – Sam Tuy

鶭乣[fǎng jiǔ] ; 匉愳[pēng jù] – Phanh Cụ; 顖臖[pǐ xìng] ; 黼窆[fǔ biǎn]- Phủ Biếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play