[ZHIHU] NGƯỜI TA YÊU LÀ MỘT CON CHÓ

Chương 1


2 tháng


Thái tử là một người kỳ lạ. Có lúc hắn sẽ nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt thâm trầm, có lúc lại coi như không nhìn thấy. Có khi sẽ ăn nói có thiện ý với ta, có khi lại dùng những lời nói ác ý nói với ta. Chẳng bao lâu ta đã thăm dò rõ ràng tính cánh của hắn: là một tên não tàn biến ảo không ngừng.

Hôm lễ thất tịch, từ đường yêu cầu phu thê đến tế bái. Ta liếc mắt liếc xéo hắn một cái. Mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng, vóc người cao gầy, tư thái lỗi lạc, Ừm, miễn cưỡng cũng được chín điểm gọi là đẹp trai,  một điểm còn lại là điểm tình cảm phu thê.

Khi ta đang nhìn khuôn mặt hắn với vẻ mặt ngây ngốc, thái tử lại lên cơn điên. Hắn phất tay áo hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nhìn chằm chằm cô, có ý đồ gì đây?

- Thần thiếp nhớ đến một câu thơ: nhất hàng thanh lộ thượng bạch thiên*.

- Ái phi quả nhiên là tài sơ học thiển, khiến bản vương nhìn mà ngao ngán.

- Điện hạ không biết đó thôi, kẽ răng của ngài vẫn còn dính rau từ bữa tối qua.

*Câu gốc là nhất hàng bạch lộ thướng thanh thiên – trích từ trong bài Tuyệt Cú Tứ Thủ Kỳ 3 của nhà thơ Đỗ Phủ. Nghĩa là một hàng cò trắng trên bầu trời xanh.

Ta nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hắn quả thực rất thú vị.

- Điện hạ không nhìn thần thiếp, sao biết thần thiếp đang nhìn người?

Ta lại nói: - Thần thiếp sinh ra vốn đã xinh đẹp, điện hạ thích ngắm cũng là điều hợp tình hợp lý.

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn lộ ra một chút ửng hồng, nói:

- Chắc không phải ngươi đang ảo tưởng rằng cô yêu thầm ngươi đó chứ?

Thái tử lại nói: - Không phải chứ, chắc là không đâu, không thể nào chứ?

Ta cúi đầu: - Thần thiếp không dám.

Hắn chua chát nói: - Ai thích ngươi thì người đó là chó!

Trong chớp mắt, thái tử trước mặt đã biến mất. Trên đất có thêm một con chó nước mắt rưng rưng.

Ta túm lấy phần da sau gáy của nó, mắt to trừng mắt nhỏ với nó:

Ta nói: - A, đây là...

Con chó nói: - Con mẹ nó!

Thế là ta đưa con chó về tẩm điện. 

Là một con chó có thân phận, đáng lẽ ra nên có tên của mình.

Ta nói: - Điện hạ, thần thiếp đã nghĩ được mấy cái tên, người lại đây nhìn xem.

Trên giấy tuyên viết:

圵皯[dàng gǎn] ; 穬砉[kuàng huā]  - Quáng Hoạch; 揯敳[gèn ái] ; 缂乕[kè hǔ] – Khách Hổ

寚鰰[bǎo shén] ; 殸朤[kēng lǎng] ; 兂盦[zān ān] ; 茻悥[mǎng yì]

噷儑[hēn án] ; 詈夆[lì páng] – Lị Bàng; 吃屎[chī shǐ ] – Ngật Thỉ (Ăn cứt) ; 鬖厜[sān zuī] – Sam Tuy

鶭乣[fǎng jiǔ] ; 匉愳[pēng jù] – Phanh Cụ; 顖臖[pǐ xìng] ; 黼窆[fǔ biǎn]- Phủ Biếm.*

*Bởi vì trong những cái tên này có khá nhiều từ là từ hán cổ, không có phiên âm Hán Việt nên mình xin phép giữ nguyên chữ Hán và thêm pinyin. Cái nào có thể để Hán Việt mình sẽ để bên cạnh luôn. Những cái tên này bắt nguồn từ một cái meme, tiêu đề của cái meme là “Người trẻ tuổi đọc nhiều sách nhiều vào, bớt ra vẻ, không tin thì đọc thử mấy từ dưới này xem, có phải phát hiện ra ngoài từ ‘ăn cứt’ ra thì bản thân không biết từ nào đúng không?”

https://iknow-pic.cdn.bcebos.com/bba1cd11728b471080334c23c9cec3fdfd0323c4

Con chó nằm im trên bàn im lặng không nói gì cả.

Ta lại nói: - Điện hạ, ngài chọn một cái đi.

Con chó vẫn im lặng.

Ta nói: - Điện hạ chắc không phải là trừ từ “ăn cứt” ra thì không biết cái nào đấy chứ?

Ta lại nói thêm: - Không phải chứ, chắc là không đâu, không thể nào chứ?

Thái tử biến thành chú chó tức giận đến mức vung đệm thịt màu hồng nhạt, nhưng do không đứng vững nên ngã nhào vào người ta.

*** 

Chó trình bày miệng, ta chấp bút viết.

Viết lưu loát  mấy phong thư, lần lượt gửi cho phụ hoàng, thị vệ thân cận và môn khách của hắn. Còn có cả kỹ nữ tai tiếng được hắn chuộc về từ thanh lâu hiện đang ở trong phủ của hắn nữa.

Ả gọi là cô nương Thiến Thiến, bây giờ là cầm sư trong phủ thái tử.

Hắn nhăn nhó một hồi lâu, nói: - Nếu như ngươi không tình nguyện thì không cần viết cho nàng ấy cũng được.

Ta lấy làm khó hiểu nói: - Có gì mà không muốn, người cứ nói đừng ngại.

Hắn lại nói: - Cô thấy trên mặt ngươi toàn là vẻ không vui, chẳng lẽ là ghen?

Ta nói: - Tay thần thiếp mỏi, điện hạ mau lên đi.

Hắn lại hỏi: - Thật sự? Ngươi không để ý tí nào ư?

Ta nói: - Thật! Thần thiếp không để ý tí nào cả!

Con chó im lặng.

Không biết là câu nào chạm đến vảy ngược của thái tử. Hắn đọc một lèo suốt mười lăm phút, ta viết một lèo mười mấy trang giấy.

Ta biết bản thân mình trông xinh đẹp, nhưng bị một con chó nhìn chằm chằm với ánh mắt phức tạp như vậy vẫn hơi sởn hết cả gai ốc.

Ta nói: - Điện hạ, có gì cứ nói.

Chó nói:

- Cô thấy dáng vẻ của ngươi cư xử với hạ nhân trong mấy ngày nay không giống chủ tớ mà lại giống bạn bè hơn, nghĩ thấy ngươi cũng không phải là một người phụ nữ không thèm nói đạo lý, tại sao lại chỉ nói những lời nói ác ý với mỗi Thiến Thiến vậy?  

Chó nói: - Ngươi nhanh mồm nhanh miệng, tính cách của nàng ấy mềm yếu, bớt bắt nạt nàng ấy lại. Để nàng ấy bớt ngày nào cũng đánh đàn, rơi lệ, chạy đến chỗ cô để cáo trạng, khóc nhiều đến mức khiến người ta phiền lòng.

Chó lại nói:

- Cô chỉ coi nàng ấy là bằng hữu, chưa từng có hành động gì quá đáng. Vương phi cũng không cần vì cô mà tranh giành, ghen ghét với nàng ấy.

Ta nói: - Ta nhổ vào!

*** 

Thái tử tuyên bố với bên ngoài là bị nhiễm phong hàn, nằm liệt trên giường ở tẩm điện của ta để dưỡng bệnh.

Chân trước tin tức vừa truyền ra, chân sau cô nương Thiến Thiến đã đến.

Thiến Thiến nói: 

- Mấy ngày rồi không gặp nương nương, người vẫn chói lọi như vậy, dân nữ chỉ một lòng nhớ đến bệnh tình của thái tử, buồn đến mức ngày đêm không thể yên ổn, không biết nên phải làm sao mới tốt.

Thiến Thiến nói:

- Lớp trang điểm của thái tử phi nương nương thật là tinh xảo, không giống dân nữ, chỉ biết trang điểm sương sương.

Thiến Thiến lại nói:

- Dân nữ nghe nói, thái tử đã liên tiếp nhiều ngày không ở lại trong tẩm cung của người, dân nữ thật sự không cố ý...

Vẻ mặt ta u ám.

Thái tử biến thành chó phát giác được có điều đó không đúng, hấp tấp lẻn đến giữa hai chúng ta lại bị Thiến Thiến đạp bay ra ngoài.

Thiến Thiến giật mình nói:

- Con chó xấu xí! Thái tử phi nương nương, người nói xem, trong phủ này chẳng lẽ lại có người nuôi một con chó cỏ không có huyết thống như này à?

Ả lại nói: 

- Người ta thường nói chó giống chủ, ta lại rất tò mò không biết chủ nhân của nó xấu đến mức nào nữa?

Dứt lời thì che miệng rồi cười khanh khách.

Ta liếc mắt nhìn con chó đang cụp tai, nói: 

- Ăn cứt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play