Xin Đừng Chọc Tức Sư Tôn!

Chương 1: Chiêm bao


3 tháng


Những tia nắng thấp thoáng ẩn hiện sau những rặng mây trời, lúc có lúc không chiếu xuống rừng đào vô tận bạt ngàn. Ẩn sâu trong biển hoa, là một đình nhỏ có bàn có ghế dành cho người tới ngắm cảnh đàm đạo. Bấy giờ đang lúc gió nổi lên, cuốn những cánh hoa rụng bay vào trong đình, vô tình vương lên tóc nam tử bạch y đang nằm nhoài lên bàn. Người nọ gối đầu vào cánh tay trái, tay còn lại cầm một cuốn sách lật dở, có lẽ hắn ngủ quên trong lúc đọc sách.

Có người từ xa đi tới, rồi khoanh tay đứng dựa lưng vào cột đối diện nam nhân ngủ say. Đó là Văn Chu – một thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn rất dễ thương. Văn Chu mới từ bên ngoài Vân Thanh tông trở về, thấy người nọ ngủ quên thì ngây ngẩn cả người. Hắn không nỡ đánh thức đối phương, nhưng đắn đo một hồi vẫn bước lại gần, gọi: "Sư huynh..."

Khúc Thanh Thời mơ màng tỉnh lại. Hai mắt mông lung, hắn nhận ra sư đệ Văn Chu vừa mới gọi mình. Thế nhưng Khúc Thanh Thời lại không quan tâm đến điều đó, mà là hắn mới vừa trải qua một giấc chiêm bao. Gần một tháng nay, dường như giấc ngủ nào Khúc Thanh Thời cũng mơ những giấc mơ kì lạ, lần này cũng không ngoại lệ.

"Sư huynh! Tỉnh tỉnh! Cố Lẫm bị người của Cửu cung bắt đi rồi!" Văn Chu thấy Khúc Thanh Thời chỉ ngồi dậy ngẩn người thì không khỏi sốt ruột.

Khúc Thanh Thời hơi nhăn mày hỏi lại: "Đệ vừa nói gì cơ?"

"Sư huynh!" Văn Chu trợn trắng mắt. "Tam đệ tử yêu dấu của huynh – Cố Lẫm – bị gia chủ Cửu cung bắt đi rồi!!!"

Khúc Thanh Thời nghe vậy thì nhíu mày, rất lâu sau hắn cũng không nói gì. Giữ im lặng lâu đến nỗi Văn Chu tưởng hắn sẽ không nói gì, thì hắn lại bảo: "A Lẫm... Hắn thật sự bị người Cửu cung bắt rồi?"

Lời này nghe giống như Khúc Thanh Thời đang tự nói với chính mình, cũng giống như hắn đã biết trước chuyện xảy ra. Về phần này, Văn Chu thấy rất lạ, bình thường sư huynh nhà hắn thương tiểu đệ tử Cố Lẫm nhất, sao nay nghe Cố Lẫm xảy ra chuyện mà sư huynh lại phản ứng như vậy?

Nhưng Khúc Thanh Thời không để sư đệ kịp nói gì thêm đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vầng sáng lam nhạt vẫn chưa tan quẩn quanh những cánh hoa đào đang rơi. Văn Chu nhìn ánh sáng sót lại đó, vẻ mặt đầy thán phục: "Chiêu dịch chuyển tức thời này của sư tôn dạy cũng chỉ mỗi sư huynh có thể làm được. Gấp đến vậy, xem chừng là đi cứu Cố Lẫm rồi."

Nhắc đến cái tên Cố Lẫm, chân mày Văn Chu liền nhíu chặt lại.

Bên này, Khúc Thanh Thời biến mất ở rừng đào liền xuất hiện trên một con đường. Nơi đây cách Thanh Vân tông của hắn không xa lắm, là một đoạn đường dọc theo dòng sông Hạ, dẫn vào tòa thành cổ Nguyệt Kính. Người đời vẫn hay nói rằng, thành Nguyệt Kính là "kinh đô linh quang, thắp đèn lồng ba ngàn năm chưa tắt". Cả tòa thành sáng bừng lên dù ngày hay đêm, dù sương hay nắng, mấy trăm, mấy ngàn năm nay vẫn thế. Người qua lại trong thành đông như mắc cửi.

Thời tiết mùa này thất thường lắm chứng, ban nãy mới nắng nhẹ mà giờ mây đen đã ầm ầm kéo đến che khuất hoàn toàn mặt trời. Cứ thế này, trời có thể sẽ mưa. Nhưng Khúc Thanh Thời không có thời gian để ý thời tiết, hắn vội vàng chạy đi, không bao lâu sau thì dừng lại ở một cánh cổng lớn, đề biển "Cửu cung". Cửu cung nằm ở Đông thành Nguyệt Kính, thế dựa sát núi non, bao quanh sông nước, là nơi gia tộc Mạc thị làm chủ. Bao đời hưng thịnh, người tài lớp lớp, so với các tông môn tu tiên phương Bắc, Cửu cung chỉ có hơn chứ không kém.

Người giữ cửa thấy có người muốn vào, định ngăn cản, nhưng nhìn thấy đó là Khúc Thanh Thời thì lại để hắn vào. Khúc Thanh Thời quen đường quen lối đi tới một hồ sen rất lớn, tới khi thấy thanh y nam tử đang chống cằm ngồi trong đình nhỏ bên hồ hoa sen mới thở phào nhẹ nhõm.

"Kính Thư."

Một tiếng gọi của Khúc Thanh Thời, đổi lại nụ cười ấm áp của Mạc Kính Thư. Mạc Kính Thư có diện mạo rất đẹp, cười lên càng như tiên hạ phàm, đến cả cảnh vật cũng phải chao đảo trước nụ cười đó. Y hơi nghiêng đầu nhìn Khúc Thanh Thời, vẻ mặt biết rõ còn hỏi: "A Thời sao lại tới chỗ ta giờ này?"

"Ta lo cho ngươi mới tới." Khúc Thanh Thời đáp.

Dường như hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời của hắn, Mạc Kính Thư hơi ngẩn người, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Lo cho ta? Còn Cố Lẫm thì sao?"

Thấy Khúc Thanh Thời chỉ thở dài không đáp, Mạc Kính Thư lại hỏi: "Ngươi không lo cho Cố Lẫm hay sao?"

"Sao ta có thể không lo cho được?" Khúc Thanh Thời lo lắng nhìn sắc trời, nói tiếp: "A Lẫm ở thủy lao đúng không?"

"Sao ngươi biết?"

"Đoán vậy."

"Ngươi không thắc mắc vì sao hắn lại bị bắt vào đây ư"

"Ta phải cứu A Lẫm trước." Khúc Thanh Thời nói rồi xoay người rời đi.

Mạc Kính Thư đuổi theo hắn: "Ta đi cùng ngươi."

Khúc Thanh Thời bỗng nhiên quay phắt lại. Trong lúc Mạc Kính Thư còn đang không hiểu chuyện gì, hắn đã nhanh chóng kết ấn vào mi tâm Mạc Kính Thư, khiến người này không thể động đậy.

"A Thời!!!" Mạc Kính Thư không thể tin nổi nhìn Khúc Thanh Thời, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc và lo lắng.

"Xin lỗi... Kính Thư, xin lỗi." Giọng Khúc Thanh Thời giống như đang cầu xin, hắn lắc đầu: "Ta không thể để ngươi đi theo được. Pháp chú sau một canh giờ sẽ tự giải. Tin ta, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Dứt lời, Khúc Thanh Thời đưa Mạc Kính Thư trở lại đình nhỏ bên hồ, sau đó dứt khoát quay lưng đi.

Hắn đang sợ...

Cả tháng nay, hắn luôn mơ thấy chuyện xảy ra với Cố Lẫm, với những người thân yêu nhất xung quanh hắn. Những giấc mơ đó quá trùng hợp, Cố Lẫm bị Cửu cung bắt, nếu những giấc mơ của Khúc Thanh Thời là thật, thì gia chủ Cửu cung bắt Cố Lẫm vì Cố Lẫm giết chết linh thú của gã. Đó cũng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của gã, là dùng Cố Lẫm uy hiếp Khúc Thanh Thời giao ra bảo vật hồng liên vạn năm trên đỉnh Thiên Thanh. Trong tình thế đó, Cố Lẫm bỗng thức tỉnh huyết mạch ma tộc, hóa ma tàn sát người Cửu Cung, trong đó có cả vị bằng hữu chí cốt của hắn – Mạc Kính Thư.

Trong lúc tìm tới thủy lao Cửu cung, Khúc Thanh Thời đã tự trách rất lâu. Từ lúc gặp những giấc mơ kì lạ đó, hắn đã luôn để ý đến đệ tử Cố Lẫm, nhưng mấy ngày nay không hiểu tại sao hắn rất mệt mỏi nên mới không để tâm được đến người đệ tử nhỏ tuổi nhất này. Nếu hắn không tìm cách ngăn lại mọi chuyện, sau khi Cố Lẫm hóa ma sẽ mang sát nghiệp rất nặng, cả đời bị người đuổi giết. Càng hơn thế nữa, hắn cũng không thể để Mạc Kính Thư chết.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play