Thế nhân đều biết, hai nhi tử dưới gối của Mạnh Thúc Viễn đều tử chiến nơi sa trường, chỉ có tiểu nữ nhi cuối cùng kén được rể là một tiểu tướng ở trong quân, nhưng sau khi Mạnh Thúc Viễn tự sát ở La thành, tiểu nữ nhi kia từ chùa lễ Phật trở về, xe ngựa bị lật và rơi xuống vách núi, hài cốt cũng không còn.

Vều sau khi đậy nắp quan tài thì triều đình mới luận định, nói là bởi vì do Mạnh Thúc Viễn đến La thành để giải cứu nạn dân, trì hoãn chiến cơ, khiến cho Tạ Lâm Sơn và Thái tử Thừa Đức bị thảm bại ở Cẩm châu, lúc người trên thế gian thóa mạ Mạnh Thúc Viễn, câu mắng nhiều nhất vẫn là ‘Mạnh gia của ông ta nên tuyệt hậu.”

Tạ Trung là gia tướng của Tạ thị, ông ta đương nhiên biết người gánh phải tội danh của huyết án Cẩm châu này nghiêm trọng đến mức nào, nghe Chu Hữu Thường nói rằng Mạnh Thúc Viễn bị oan uổng, trong lòng cũng khó tránh khỏi bi thương, đang muốn trấn an Chu Hữu Thường mấy câu, Tạ Chinh vẫn luôn kiệm lời đột nhiên mới mở miệng nói: "Hậu nhân của Mãnh lão tướng quân vẫn còn tại nhân thế."

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, không chỉ Chu Hữu Thường mà ngay cả Tạ Trung cũng sững sờ.

Chu Hữu Thường không quan tâm đến đôi chân tàn tật của mình, định chống đỡ mép giường đứng dậy, may mắn được Tạ Trung kịp thời ngăn lại.

"Khẩn cầu Hầu gia nói rõ, hậu nhân của Mãnh lão tướng quân hiện đang ở đâu? Lệ Hoa muội tử... Muội ấy còn sống chăng?" Chu Hữu Thường giơ hai tay ôm quyền với Tạ Chinh, miệng toét ra, không biết là đang khóc hoặc đang cười, những giọt nước mắt nóng đục lăn vào trong mớ râu tóc hỗn độn.

Tạ Chinh không biết tên thật của nữ nhi Mạnh Thúc Viễn, nhưng khi hắn nghe hai chữ "Lệ Hoa", trong tiềm thức hắn nhớ đến cái tên "Hoa Lê" được viết trên bài vị của Phàn mẫu khi ở trấn Lâm An.

Lệ Hoa, Hoa Lê, cho rằng phu thê Phàn gia sợ rước lấy tai vạ, ngay cả tên gốc của mình cũng không dám dùng.

Tạ Chinh bắt gặp ánh mắt tha thiết của Chu Hữu Thường, im lặng một lúc rồi nói: "Chu tướng quân xin nén bi thương, ái nữ của Mạnh lão tướng quân đã không còn tại nhân thế, chỉ còn lại hai ngoại tôn nữ."

Chu Hữu Thường là trọng tướng dưới trướng của Mạnh Thúc Viễn, cũng được coi là nửa nghĩa tử của Mạnh Thúc Viễn, có mối quan hệ rất thân thiết với mấy người con của Mạnh Thúc Viễn, Mạnh Lệ Hoa chính là muội tử được ông ta nhìn lớn lên, mặc dù sớm đã đoán được bà không còn tại nhân thế, nhưng có thể nghe được Tạ Chinh nói Mạnh Thúc Viễn vẫn còn hậu nhân, trong lòng của ông ta dâng lên mấy phần hy vọng, nghĩ rằng Mạnh Lệ Hoa vẫn còn sống.

Giờ biết được tin Mạnh Lệ Hoa đã chết, nỗi bi ai ập đến, lấy tay che mặt khóc hai tiếng.

Tạ Trung thấy Tạ Chinh biết rất chuyện liên quan đến hậu nhân của Mạnh gia như vậy, cũng thấy rất khó hiểu, với tính khí của Hầu gia, lúc trước những hạ nhân hầu hạ bên cạnh hắn cũng không dám nhắc đến người của Mạnh gia.

Làm thế nào mà hắn có thể thăm dò được chi tiết chuyện về hậu nhân của Mạnh gia, còn không để lộ ra bất kỳ tin tức nào?

Tạ Trung càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, mày cơ hồ nhăn thành chữ "Xuyên", muốn hỏi Tạ Chinh, lại biết không phải lúc, liền vỗ vỗ bả vai của Chu Hữu Thường, nói theo một câu: "Mong rằng tướng quân nén bi thương."

Chu Hữu Thường cũng hiểu, lấy lập trường của Tạ Chinh, trước khi biết được chân tướng, chỉ sợ chỉ căm hận người của Mạnh gia đến tận xương tủy, hắn lại biết rõ ràng chuyện hậu nhân của Mạnh lão tướng quân như vậy, chẳng lẽ là vì báo thù?

Nghĩ đến đây, tim của Chu Hữu Thường lập tức nhấc lên, đè nén nỗi bi ai đầy ắp, đánh giá Tạ Chinh, hỏi: "Xin hỏi Hầu gia, hiện tại hai thế chất nữ kia của ta đang ở nơi nào?"

Tạ Chinh trả lời: "Hiện tại các nàng ấy vẫn rất an toàn, lớn nhất vừa mới mười sáu, khi phản tặc bao vây Lư thành, đại quân đã chặn đường sông tại thượng du Tế châu muốn dìm phản tặc dưới nước, nàng ấy đã từng bất chấp đêm mưa băng ngang Vu Lĩnh để chặn g.i.ế.c trinh sát phản tặc, sau đó theo viện quân đưa quân lương đến hẻm núi Nhất Tuyến, chặt lấy thủ cấp dũng tướng Thạch Hổ dưới trướng của Trường Tín vương, bái Đào Thái phó Đào Dịch làm nghĩa phụ, được tiến cử nhập vào quân ngũ..."

Với một giọng nói trầm ấm, hắn không nhanh không chậm kể lại hành trình tòng quân ủa Phàn Tiểu Linh, mỗi một chữ hắn nhắc đến, trong đầu hắn đều có thể thấy được mỗi cảnh tượng hiện lên.

Khi bọn họ gặp lại nhau trên hẻm núi Nhất Tuyến, nàng gục ở đầu giường của hắn gào khóc; khi thây ngang rải rác trên chiến trường đồng hoang, gương mặt của nàng lại hung lệ mang theo thanh đao chặt xương đứng trên đống xác chết...

Con đường tòng quân này không dễ đi, những gian khổ nàng đã trải qua, hết thảy đổ bao nhiêu m.á.u và nước mắt, hắn đều biết cả.

"Trong trận chiến Sùng châu, nàng ấy đã dẫn hữu quân doanh đi tiên phong, cứu Hạ Kính Nguyên khỏi gươm đao, c.h.é.m g.i.ế.c được Trường Tín vương trên lưng ngựa, được phong là Kiệu kỵ đô úy ngũ phẩm. Trong trận Lư thành, nàng ấy tự xưng là Mạnh Tiểu Linh, tự xin ra khỏi thành tử thủ, muốn kéo dài thời gian, nói nguyện bỏ mình để lấy tên thật của tổ tiên." Chu Hữu Thường lắng nghe những lời kể tỉ mỉ của Tạ Chinh, những giọt nước mắt nóng bỏng trên hốc mắc của ông ta không ngừng lăn xuống.

Sau khi Tạ Chinh dứt lời, ông ta nghẹn ngào đến mức nói không ra lời, che mặt khóc thảm thiết một hồi, mới run rẩy nói: “Đây là cốt nhục của tướng quân, là cốt nhục của tướng quân!"

Còn Tạ Trung lại càng chấn kinh hơn, ông ta đã sớm nghe tới vị nữ tướng của tây bắc, lại không ngờ người kia đúng là hậu nhân của Mạnh Thúc Viễn, đồng thời Hầu gia nhà mình còn nắm rõ thân thế của người ta rõ như lòng bàn tay.

Ông ta tự hỏi, chẳng lẽ Tạ Chinh sớm đã biết được trong việc chậm trễ vận chuyển lương thực năm đó, Mạnh Thúc Viễn là bị oan?

Bởi vì sự xuất thần này, ông ta không thể đỡ được Chu Hữu Thường, lại khiến đối phương đẩy tay mình, từ trên mép giường ngã xuống.

Cả hai chân của Chu Hữu Thường đều bị gãy, hai tay phải chống xuống đất mới có thể duy trì được tư thế quỳ, ông ta cúi đầu trước Tạ Chinh.

"Chu tướng quân đang làm gì vậy? Mau đứng lên!" Tạ Trung tiến lên đỡ Chu Hữu Thường, nhưng ông ta không chịu đứng dậy.

Tạ Chinh cũng bị biến cố đột ngột này làm cho giật mình, trong lúc nhất thời không thể tránh khỏi cái quỳ này của Chu Hữu Thường, hắn nửa ngồi xổm xuống đích thân đỡ lấy Chu Hữu Thường: "Chu tướng quân, có chuyện gì vậy, dậy rồi hãy nói."

Chu Hữu Thường vẫn không muốn dậy, hán tử cho dù xưa kia bị gãy chân trên chiến trường cũng không rơi một giọt nước mắt nào, hôm nay đang khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Ông ta nghẹn ngào nói: "Cái quỳ này, là lão Chu ta thay cho Mạnh gia cảm tạ Hầu gia, Hầu gia không biết được ẩn tình năm đó, còn có thể để cho đứa nhỏ kia vào trong quân xông pha thiên địa, lão Chu cảm tạ phần đại nghĩa cùng với chính trực này của Hầu gia!"

Tạ Lâm Sơn bị mở n.g.ự.c m.ổ b.ụ.n.g treo trên cửa thành Cẩm châu, thậm chí cho đến ngày nay, bách tính trong dân gian khi nhắc đến đều phải nước mắt lã chã, mắng mỏ người Bắc Ngất đều là cầm thú, Tạ Chinh chính là thân tử của Tạ Lâm Sơn, lòng hận thù của hắn đối với hung thủ thật sự của án Cẩm châu, so với bách tính dân gian chỉ nhiều chứ không ít hơn.

Chu Hữu Thường không biết Tạ Chinh đối xử công bằng với hậu nhân Mạnh gia trong quân ra sao, trong chớp mắt này trong đầu ông ta chỉ có lòng biết ơn và sự kính trọng vô tận.

Nghe được lời này của Chu Hữu Thường, bàn tay của Tạ Chinh đang đỡ ông ta dậy có chút dừng lại, hỏi: "Chu tướng quân, ẩn tình của năm đó, đến tột cùng là cái gì?"

Chu Hữu Thường vừa nhớ lại chuyện năm đó, liền không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Năm đó không phải lão tướng quân phớt lờ quân lệnh chậm trễ đưa lương, mà là do Thập Lục hoàng tử đi theo đại quân thích hám công to việc lớn, thấy chỉ có mấy ngàn người Bắc Ngất chiếm cứ La thành, mười vạn bách tính bị nhốt trong thành, không nghe hiệu lệnh của lão tướng quân, khăng khăng muốn tiến vào trong thành cứu viện, cuối cùng Thập Lục hoàng tử đã bị bắt sống, người Bắc Ngất muốn lão tướng quân ra mặt lấy quân lương đi đổi lấy Thập Lục hoàng tử, nếu không liền lấy m.á.u của Thập Lục hoàng tử để tế cờ!"

Sắc mặt của Tạ Trung đột nhiên thay đổi, ánh mắt của Tạ Chinh cũng tối sầm lại.

Không phải vì cái gì khác, mà là chuyện liên quan đến Thập Lục hoàng tử, tựa hồ mười mấy năm qua đã bị người cố ý xóa đi, thậm chí không có bất kỳ ghi chép lịch sử nào về việc Thập Lục hoàng tử đã làm gì ở La thành.

Khi Tạ Chinh nghe được chút phong thanh, hắn đã nghiêm tra lại án Cẩm châu, khi hắn lấy được hồ sơ từ Đại Lý Tự, những gì được viết trong hồ sơ cũng là, Thường Sơn tướng quân Mạnh Thúc Viễn đi giải cứu mười vạn bách tính bị nhốt trong La thành, cuối cùng lại chiến bại không thể cứu được bách tính bên trong thành, còn gây ra cái c.h.ế.t của Thập Lục hoàng tử đi cùng. Bởi vì sự chậm trễ trong việc vận chuyển lương thực đã gián tiếp dẫn đến sự thất bại của Cẩm châu trên tiền tuyến, cuối cùng phải sợ tội tự sát.

Nhưng quân Bắc Ngất năm đó chiếm cứ La thành căn bản không gây được đe dọa này, quân số không nhiều, lại không có tiếp tế, cũng chỉ có thể dựa vào địa thế La thành dễ thủ khó công, mới có thể tồn tại trong từng tấc vuông kia để kéo dài hơi tàn.

Lúc đầu triều đình đành mặc kệ La thành, thứ nhất là tình hình chiến sự ở Cẩm châu hung hiểm hơn, thứ hai là tặc nhân ở La thành còn chưa tới mức cùng đường, muốn đánh sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.

Ngược lại so ra, nếu giữ vững được cánh cửa Cẩm châu này, sẽ ngăn được đại quân Bắc Ngất ở tại quan ngoại, sau này có thể không cần lo lắng mà giải quyết quân Bắc Ngất ở La thành, cũng tựa như là đóng cửa mà đánh chó.

Đây là lý do tại sao trong nhiều năm qua, Tạ Chinh vẫn luôn một mực căm hận Mạnh Thúc Viễn.

Nếu không viện quân cho La thành, La thành sẽ có rất nhiều người chết, nhưng nếu Cẩm châu thất thủ, cửa Đại Dận rộng mở, ngoại tộc sẽ rất nhanh tiến thẳng xuống, chỉ sợ số người c.h.ế.t gấp mười gấp trăm lần mà thôi.

Chính là bởi vì lòng dạ đàn bà nhất thời của Mạnh Thúc Viễn, khiến ông ta coi thường quân lệnh, phạm phải sai lầm lớn không thể cứu vãn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play