Tầng tầng màn lụa che khuất tầm nhìn, hương long não bay bồng bềnh trong không khí khiến người ta mơ màng nặng nề.
Du Thiển Thiển đối với mùi hương này cũng không xa lạ gì, toàn bộ phía sau lưng đau nhức tựa như bị chặt đứt, nàng ta nằm ở trên giường mềm mại không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đen rũ xuống, giống như còn đang hôn mê.
Giọng nói trầm lạnh của người trong phòng truyền đến màng nhĩ của nàng ta: “Người đã bị Tạ Chinh cướp đi?”
Tên ảnh vệ đang nửa quỳ dưới kỷ án, tay ôm quyền đầm đìa mồ hôi lạnh: "Người của Vũ An hầu thừa dịp chúng ta đang giao thủ với đám tay sai đã được huấn luyện của Ngụy Nghiêm, đã cướp đi thuộc hạ cũ của Mạnh gia, còn xin điện hạ trách phạt?"
"Răng rắc --"
Có một tiếng nứt nhỏ vang lên, chính Tề Mân đã bóp nát chiếc ban chỉ bạch ngọc trong tay.
Một nửa khuôn mặt của hắn ta ngược sáng, ngũ quan giống như d.a.o rìu, trong bóng tối càng trở nên u ám khó tả, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Thất thủ? Vậy ngươi còn sống trở về đây làm gì?"
Không khí xung quanh trở nên mỏng manh hơn, một giọt mồ hôi từ trán của tên ảnh vệ rơi xuống đất, hắn ta vội vàng lấy một thứ trong n.g.ự.c ra đưa cho Tề Mân: “Khi thuộc hạ cướp tên thuộc hạ của Mạnh gia từ trong tư lao của Ngụy Nghiêm ra, dùng để chứng minh thân phận, đối phương đã đưa cho thuộc hạ thứ này."
Một tên ảnh vệ khác trốn trong góc tối của căn phòng bước tới, cầm lấy vật mà tên tên ảnh vệ đang quỳ giơ lên trên đầu, đưa cho Tề Mân.
Nó cao chừng một tấc, dài ba tấc, toàn thân đen kịt, hình dáng như hổ báo, ở giữa có khắc mấy chữ cổ đơn giản, chính là một nửa mặt Hổ phù.
Tề Mân nhận ra lai lịch của của Hổ phù này dựa trên chữ khắc phía trên Hổ phù, hơi nheo mắt lại: "Đây là Hổ phù Thường Châu mười bảy năm trước."
Theo luật của Đại Dận, mỗi nơi một phù, chỉ có một nửa Hổ phù từ trong triều đình mang tới, mới có thể điều động đội quân của châu phủ nơi đó.
Hắn ta nhìn tên ảnh vệ quỳ trên mặt đất: “Tên thuộc hạ cũ của Mạnh gia đã nói cái gì?"
Tên ảnh vệ biết mạng mình được cứu, vội vàng đáp: “Cầu xin điện hạ rửa sạch oan khuất cho Mạnh lão tướng quân!”
Tề Mân hơi nhướng mày.
Du Thiển Thiển ở trên giường cũng căng thẳng, cẩn thận lắng nghe, bên ngoài đột nhiên không có nói chuyện.
Tề Mân giơ tay ra hiệu tên ảnh vệ câm miệng, cách từng tầng màn che nghe thấy tiếng thở run rẩy phát ra từ chiếc giường, khóe môi như câu lên, đột nhiên nói: “Đi xuống đi, cánh tay của Huyền Tiễn kia do ngươi chặt đi, đả thương người của cô, dù sao cũng nên cho chút giáo huấn."
Du Thiển Thiển nghe được thì kinh hồn tán đảm, trực giác nói với nàng rằng Huyền Tiễn mà Tề Mân đang nói đến chính là tên ảnh vệ muốn g.i.ế.c Bảo Nhi.
Tên ảnh vệ đang quỳ bên ngoài không hỏi thêm câu nào, chỉ đáp "Vâng" rồi lui ra ngoài.
Du Thiển Thiển nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng ta không biết tại sao Tề Mân không để tên ảnh vệ tiếp tục nói ra chân tướng về trận chiến ở Cẩm châu, trong lòng rất lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được.
Khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, Du Thiển Thiển vội vàng giả vờ ngủ.
Ngay khi tầng tầng màn lụa được vén lên, treo trên những chiếc móc vàng bên cạnh.
Mặc dù Du Thiển Thiển đang khẽ nhắm mắt, cũng có thể cảm thấy ánh sáng xung quanh giường đột nhiên sáng hơn rất nhiều.
Giường thấp xuống hơn một chút, nàng ta đoán Tề Mân ngồi xuống bên giường.
Cho dù không mở mắt, nàng ta vẫn có thể tưởng tượng ra được ánh mắt như rắn độc của người kia quét qua người mình, cả người nàng ta theo bản năng căng thẳng, đầu ngón tay dưới chăn siết lại sớm trắng bệch.
Nàng ta cố hết sức giả vờ ngủ, lại không phát hiện người ngồi bên giường đang nhìn hàng mi đen của nàng ta không tự chủ được run rẩy, khóe môi nhếch lên giễu cợt.
Nàng ta bị thương ở lưng, sau khi uống thuốc, Tề Mân cũng không để cho nha hoàn thay xiêm y cho nàng, làn khói mềm màu đỏ bạc tràn ngập đệm chăn ở giữa, nửa tấm lưng tuyết trắng mịn màng tỉ mỉ của nàng ta, vết sẹo dữ tợn do đao kiếm gây ra làm tăng thêm mấy phần đẹp đẽ nhục cảm, tựa như đóa kiều lan bị người xấu vò nát.
Tề Mân nhìn người đang cố giả vờ ngủ, khóe môi càng cong lên, vươn bàn tay tái nhợt mát lạnh vuốt ve lưng nàng ta.
Quả nhiên, ngay sau đó, cánh tay của Du Thiển Thiển đã nổi da gà.
Du Thiển Thiển biết mình giả vờ không được nữa, mở mắt ra, lạnh lùng liếc Tề Mân một cái: "Bỏ tay của ngươi ra!"
Tề Mân không rút tay lại, ngược lại còn thuận thế nắm lấy cằm nàng ta, chậm rãi hỏi: “Không giả vờ ngủ nữa sao?”
Du Thiển Thiển giống như bị rắn độc cắn, chán ghét nói: "Không giả vờ thì làm sao nghe được âm mưu của ngươi? Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngay cả thân nhi tử của mình mà ngươi cũng muốn giết, thật không biết những người đó trung thành với ngươi cái gì, bọn họ không sợ một ngày nào đó ngươi cũng g.i.ế.c bọn họ sao?"
Tề Mân buông lỏng cằm nàng ta ra, lãnh đạm kéo khóe môi: “Nàng giận là vì ta g.i.ế.c tiểu tiện chủng kia sao?”
Sự tức giận hiện lên trong mắt Du Thiển Thiển, nhưng hắn ta đột nhiên xích lại gần, lạnh giọng mỉa mai: "Nếu nàng và nó ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, không phải ta không động vào nó đấy thôi? Nàng mang nó bỏ trốn, còn rơi vào tay Tạ Chinh, nàng thông minh như vậy, không phải không biết Tạ Chinh có thể mang theo nó để hiệu lệnh chư hầu à?"
Du Thiển Thiển không nói gì, nhưng khuôn mặt nàng ta tái nhợt thêm mấy phần, nàng ta vẫn tức giận nhìn chằm chằm vào Tề Mân.
Con ngươi lạnh lùng của Tề Mân càng thêm lạnh, tựa như là đôi mắt loài rắn, đôi môi mỏng của hắn ta cơ hồ kề sát bên tai Du Thiển Thiển, hung ác nói: “Không phải ta muốn g.i.ế.c nó, mà là nàng ép ta g.i.ế.c nó.”
Hắn lùi lại một chút, thưởng thức dáng vẻ Du Thiển Thiển có chút run rẩy không biết vì sợ hãi hay tức giận, nói với lòng trắc ẩn: "Thiển Thiển, người thật sự suýt chút nữa hại c.h.ế.t đứa trẻ kia, chính là nàng."
“Ngươi nói bậy!” Du Thiển Thiển tức giận nói, bởi vì cảm xúc kích động mà ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, trên mặt lộ ra một chút đau đớn, sắc mặt càng tái nhợt.
Tề Mân khẽ nhíu mày, cố nén châm chọc, đỡ lấy vai nàng ta: “Đừng cử động, nếu không vết thương sẽ lại hở ra.”
Du Thiển Thiển vì vết thương đau đớn đến mức trên trán mà toát mồ hôi lạnh, nhưng đột nhiên cười lạnh nói: "Tề Mân, không bằng ngươi cũng g.i.ế.c ta luôn đi."
Mười ngón tay của Tề Mân đang nắm chặt bả vai nàng đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay cơ hồ như đ.â.m vào trong thịt, hắn ta âm trầm nhìn Du Thiển Thiển một lát, nói: “Ta không g.i.ế.c nàng, nàng cũng không nỡ chết.”
Hắn buông Du Thiển Thiển ra, dừng lại một chút, ngữ khí dịu đi: "Nếu nàng thích trẻ con, sau này chúng ta sẽ có nữa, nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được. Đứa trẻ kia, ngay từ đầu đã đến không phải lúc."
Du Bảo Nhi được sinh ra để thay thế hắn ta.
Hắn ta không thể thích sự tồn tại của một đứa trẻ có thể thay thế hắn ta bất cứ lúc nào, với ta mà nói, ngay cả việc không g.i.ế.c Du Bảo Nhi đã là lòng nhân từ lớn nhất.
Hắn ta sẽ có người thừa kế, nhưng đó phải là đứa trẻ được sinh ra khi hắn ta đoạt lại được hết thảy mọi thứ thuộc về mình, độc lấy đại quyền.
Hắn ta ghét mọi thứ có thể uy h.i.ế.p đến hắn ta.
Khóe mắt của Du Thiển Thiển bị buộc phải trào lệ, chịu đựng cơn đau dữ dội ở lưng, nàng ta ‘Phi’ một tiếng thật mạnh về phía hắn ta, nhắm mắt lại nói: "Nếu sớm biết trước sẽ có ngày này, lẽ ra lúc đầu ta nên để mặc cho ngươi c.h.ế.t ở bên hồ!"
Lời này vừa nói ra, khí tức quanh cơ thể Tề Mân đột nhiên giảm xuống.
Cuối cùng, hắn ta chỉ nhìn qua Du Thiển Thiển cười lạnh một tiếng: "Hiện tại hối hận cũng đã muộn, là nàng đang mang ác quỷ như ta trở về nhân gian, hiện tại tất cả đều là do nàng nên nhận lấy!"
Hắn ta nhanh chân đứng dậy rời đi, chỉ để lại tấm rèm châu khẽ lay động.
Du Thiển Thiển ôm lấy đệm chăn, bởi vì trọng thương mà sắc mặt còn tái nhợt, nhưng ánh mắt nhìn về phía cửa lại trong trẻo gợn sóng, bình tĩnh đến mức lãnh đạm.
-
Tề Mân vừa ra khỏi phòng, tên ảnh vệ bên ngoài ôm quyền kêu hắn ta: "Điện hạ."
Tên ảnh vệ cung kính xác nhận, chờ sau khi Tề Mân đi xa, mới thoáng nhìn qua cánh cửa phòng đóng chặt.
Trước nay điện hạ vẫn luôn đa nghi, sau khi Lan thị đề xuất để điện hạ sinh người kế thừa, cũng không còn được điện hạ tín nhiệm nữa, chỉ có nữ nhân trong phòng kia, không biết đã làm gì điện hạ, đã qua nhiều năm như vậy, điện hạ vẫn luôn đối xử đặc biệt với nàng ta.
Sau khi Tề Mân đi được vài bước, tên ảnh vệ lúc trước ở trong phòng bẩm báo với hắn ta lại đi tới, trên vạt áo còn dính một số vết máu: "Điện hạ, thuộc hạ đã phụng mệnh chặt đứt một tay của Huyền Tiễn."
Tề Mân chắp một tay sau lưng, vẫn đang vuốt một nửa khối Hổ phù, hắn ta cũng không thèm để ý đến chuyện tên ảnh vệ kia bẩm báo, chỉ nói: "Đã có chuyện gì xảy ra với nửa khối Hổ phù kia?"
-
Một cơn mưa thu mát lạnh.
Nước từ trên mái hiên bằng ngói trút xuống b.ắ.n tung toé từng vệt nước dưới hành lang, gió lạnh mang theo hơi nước thấm vào chân tường, bộ sập gụ cũ kỹ của ngôi nhà bị mưa thấm thành một màu sẫm, vạt áo của người nam tử đang đứng dựa vào tường cùng bị cọ sát thành từng vết mờ nhàn nhạt.
Chiếc chuông gió bằng đồng treo trong hành lang bị gió lung lay, tạo ra một mảnh âm thanh vỡ vụn lại lạnh lẽo của tiếng chuông đồng.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng rên rỉ đau đớn bi thảm, Tạ Chinh tựa hồ không có nghe thấy, hắn chỉ khoanh tay dựa vào tường, xuất thần nhìn trận mưa thu nói đến là đến.
Gió lạnh thổi tung mái tóc rối ở thái dương, một vết m.á.u nhỏ trên khuôn mặt tựa như quan ngọc bị gió thổi đến hơi đau, đôi mắt rũ xuống đó cũng lạnh lùng như vết m.á.u trên mặt hắn.
Một lúc sau, vị y phủ chữa trị trong phòng vác lấy hòm thuốc đi ra, Tạ Trung cũng đang đợi ở dưới hiên lập tức bước tới hỏi thăm: “Chu tướng quân thế nào rồi?”
Ánh mắt của Tạ Chinh cũng nhẹ nhàng lướt qua.
Y phủ yên lặng lắc đầu, thở dài nói: "Gân cốt trên đùi đã bị gãy mất vài chục năm, sớm đã hỏng rồi, muốn đứng lên lần nữa là không thể."
Tạ Trung bị mất một chân và một cánh tay, biết rõ sự đau đớn trong đó, trầm mặc một lát, nói: "Cố hết sức trị liệu đi."
Y phủ gật đầu đi xuống bốc thuốc.
Một hạ nhân đang hầu hạ bên trong vội vàng gọi người: “Hầu gia, Chu tướng quân nói muốn gặp ngài!”
Chân tướng mà hắn vẫn vất vả tìm kiếm đang ở trước mắt, nhưng Tạ Chinh do dự một lúc, sau đó mới nhấc chân rảo bước tiến vào phòng.
Y phủ đã cạo bỏ một lớp thịt thối và băng bó vết thương, mùi m.á.u trong phòng đặc biệt gay mũi.
Người nằm trên giường râu ria xồm xoàm, đầu tóc bù xù, trong đó có không ít chấy rận, ngoại trừ đôi mắt vẫn còn tinh tường, cơ hồ không phân biệt được ngũ quan.
Cả hai chân của ông ta đều bị gãy mất, bị giam cầm trong địa lao không thấy được ánh mặt trời suốt mười bảy năm, trên đôi chân gầy guộc gần như chỉ còn một lớp da.
Tạ Chinh nhìn vị lão tướng dưới trướng Mạnh Thúc Viễn, cũng là người dưới trướng của phụ thân mình, chỉ nói: "Chu tướng quân, ngài đã trở về nhà."
Chu Hữu Thường bình tĩnh nhìn Tạ Chinh, đột nhiên ‘Ô’ khóc thảm lên một tiếng: "Mười bảy năm... Mười bảy năm a! Hậu nhân của Tạ tướng quân đã cũng đã lớn thành bộ dáng đỉnh thiên lập địa như vậy! Lão Chu ta, sinh thời... Lại vẫn có thể gặp được hậu nhân của tướng quân!”
Nhắc đến chỗ bi thương, ngày xưa ông ta từng là nam nhi xông pha chiến trường, hiện tại cũng chỉ có thể dùng sức đập mạnh vào thành giường mà khóc lóc nỉ non.
Tạ Trung khập khiễng tiến lên đỡ Chu Hữu Thường, mắt đỏ hoe hỏi: "Chu tướng quân, trước tiên tạm nén bi thương, cớ gì ngài lại bị Ngụy Nghiêm giam cầm mười bảy năm? Việc vận chuyển lương thực năm đó đến trễ, có phải là có ẩn tình gì khác hay không?"
Vừa nhắc đến sự chậm trễ của việc chuyển lương thực năm đó, Chu Hữu Thường càng thêm kích động, nghẹn ngào nói: "Ngụy Nghiêm kia không bằng lợn chó! Mạnh tướng quân phải gánh chịu kỳ oan thiên cổ a! Đáng thương cho lão tướng quân phải ôm hận mà chết, cả nhà Mạnh thị trung liệt, lại ngay cả một cốt nhục cũng không còn lưu lại!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT