George cứ như vậy đưa mắt nhìn Cố Vân Khê theo quản gia rời đi, trong lòng muôn ngàn mối tơ vò. Không đúng, trong này nhất định có bí mật gì đó.

Cố Vân Khê được đưa vào phòng tổng thống, quản gia gõ gõ, bên trong truyền đến một giọng một người phụ nữ già nua: "Mời vào.”

Quản gia làm động tác mời, Cố Vân Khê im lặng, sau đó khẽ hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng chỉ có một bà lão, trang điểm vô cùng tinh xảo, mặc sườn xám màu đen, tóc bạc, tay đeo vòng ngọc bích, ung dung quý phái.

Nhưng, ánh mắt của bà ấy vừa sắc bén lại vừa tang thương, trong mắt cũng tràn ngập cảm giác như gặp lại cố nhân.

Cố Vân Khê đi vài bước, hơi cúi người hành lễ: "Xin chào, tôi là Cố Vân Khê.”

Cử chỉ thong dong khí, không kiêu ngạo không siểm nịnh. . Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ vào‎ nga𝓎‎ ~‎ TRU𝘔‎ TRU𝑌Ệ𝙽.Ⅴ𝙽‎ ~

Lão phụ nhân đánh giá nàng vài lần, ánh mắt mang theo một tia quan sát. "Cháu so với mười năm trước ôn nhuận nội liễm hơn nhiều. Mười năm trước cháu tựa như thanh chủy thủ vừa được rút ra khỏi vỏ, nhuệ khí bức người, chỉ cần không cẩn thận thì cháu sẽ trực tiếp đ.â.m người khác một nhát.”

Ngữ khí của bà bình tĩnh, tựa như là đang bình luận một người không liên quan vậy.

Cố Vân Khê ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cô thà rằng trao đổi với một người lý trí, chứ không muốn trò chuyện với một người chỉ biết nhào vào ôm người khác sau đó khóc rống lên.

Bọn họ vốn cũng không có thân quen gì, cô còn có thể chờ mong cái gì đây?

Cố Vân Khê theo bản năng đánh giá bà ấy vài lần. Người đẹp hay không chỉ cần nhìn làn da là được, cho dù hiện tại bà đã là một mỹ nhân tuổi xế chiều, những vẫn như cũ khó nén được sự quý phái, kiều diễm.

Bốn anh em bọn cô đều không di truyền vẻ đẹp từ bà ấy, nhưng dường như lại được kế thừa một trong hai bộ phận, hai anh em Cố Hải Triều và Cố Hải Ba đó là cái mũi và đôi mắt, còn Cố Vân Thải di truyền khuôn mặt của bà ấy. Chỉ riêng Cố Vân Khê thì trông càng giống mẹ ruột của Mạc Thừa Ân hơn.

Lão phụ nhân nhìn nàng thật sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp......

Cố Vân Khê khẽ nghiêng đầu cười khẽ, nói: "Phu nhân Adams, xin lỗi vì mười năm trước đã tùy hứng làm phiền đến này. Tôi thời niên thiếu đúng là có chút khinh cuồng, không biết trời cao đất rộng gì, nên đã làm việc quá mức không phải phép.”

Cô ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, cả người mang một bộ dáng thong dong không hề sợ hãi. Cô cũng gọi bà là phu nhân Adams chứ không phải là ‘bà nội’.

Người ta đã không muốn nhận bọn họ, cô cũng sẽ không ép buộc người ta, bọn họ vẫn là nên như vậy đi, luôn bảo trì khoảng cách với nhau. Vẻ mặt phu nhân Adams có chút hoảng hốt, đứa bé này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bà.

“Không, cháu làm việc đặc biệt tốt, nhìn thì tựa như kiêu ngạo tùy hứng, nhưng kỳ thật cháu đã từng bước từng bước, đem tất cả mọi thứ đều tính toán hết, bộ dáng vô cùng thông minh.”

Cô hoàn toàn không giống Mạc Thừa Ân, nhưng hình như cô lại kế thừa sự cơ trí thông tuệ, cùng cái khí phách can đảm của ông ta. Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

“Ngồi đi.”

Cố Vân Khê ngồi đối diện bà ấy, bộ dáng vô cùng tự nhiên hào phóng, không chút câu nệ. “Ngài tìm đến tôi là có chuyện gì sao?”

Phu nhân Adams thản nhiên nói: "Mấy ngày nữa theo cháu theo ta đi tảo mộ.”

Cố Vân Khê trầm mặc vài giây, tảo mộ cho cha cô sao? Vậy thì bọn họ phải đi Hải Thành rồi.

"Được, để tôi gọi điện thoại cho các anh chị, thông báo với bọn họ ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau tảo mộ..."

Phu nhân Adams khẽ xua tay, nói: "Không cần thiết, chỉ cần cháu đi cùng là được.”

“Được rồi. "Cố Vân Khê cũng không cưỡng cầu bà ấy. Cô từ từ thưởng thức chén trà trong tay, nhẹ nhàng hỏi: " Mấy năm nay ngài có khỏe không?”

Bà Adams nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, vì đã rất lâu rồi chưa có ai sẽ hỏi bà như vậy. “Cũng được, còn cháu thì sao?

Lời vừa ra khỏi miệng, bà mới biết đây là lời hỏi thừa. Cố Vân Khê trên người không có nửa điểm vất vả nào, tuổi ba mươi xem ra không có gì khác biệt.

Đôi mắt của cô trong trẻo đen nhánh, trạng thái tinh thần đều rất thoải mái, đây là kết quả của sống an nhàn sung sướng đây mà. Xem ra cô đã được bảo vệ rất tốt.

Cố Vân Khê cười mà không trả lời câu hỏi của bà.

"Trà bánh của khách sạn này tâm không tệ, cháu ăn thử đi." Phu nhân Adams rất nhanh đã người gọi tới, chỉ chốc lát sau, một bàn trà được sắp đầy các loại bánh nóng hổi. "Ăn đi, ta mời."

"Được lắm." Cố Vân Khê cũng không khách sáo nữa, cô liền cầm lấy đũa gắp thử một cái bánh bao xá xíu. "Ăn ngon, ngài cũng nếm thử đi."

Phu nhân Adams cũng không có khẩu vị gì, nhưng khi nhìn cô từng miếng từng miếng ăn như vậy, xem ra món ăn này cũng không tệ, khóe miệng bà không khỏi hơi hơi nhếch lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play