Cố Vân Khê thản nhiên hỏi lại: " Sao? Ông muốn đổi ý sao?”

George tay gõ nhẹ mặt bàn, tươi cười nói: "Như vậy đi, tôi đã hứa sẽ đưa cô phần ‘Uy Nhuyễn’ cho cô thì tôi sẽ cho. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, đó là tôi sẽ trở thành cổ đông của hai công ty internet này. Yên tâm, tôi sẽ nhập cổ phần bằng vàng, các người sẽ không chịu thiệt đâu."

Lời này vừa nói ra, Cố Vân Khê tức cười, người này đúng thật là dám nghĩ đến chuyện này. "Ông đừng nói đùa như vậy chứ. Chúng tôi không thiếu tiền, vì cái gì lại để cho người khác chia thêm một chén canh đây?"

George một thân trang phục giày da, đúng là một bộ dáng tinh anh, tài phiệt. Nhưng đối diện ông ta thì Cố Vân Khê lại đang mặc quần jean cùng áo len trắng, cô ăn mặc cực kỳ thoải mái, khiến cho người ta nhìn vào bỗng có cảm giác hai người không phải là cùng một thế giới.

"Tôi có thể làm cho hai công ty này đứng đầu trên toàn thế giới, biến nó thành món hàng vô giá."

Cố Vân Khê đối lời thề bọn họ đánh cuộc lúc trước kia nhất định phải có rồi, vì dù sao thì đây chính là công lao mà cô nên có được.

"Toàn thế giới cũng coi như là có thể đi, nhưng nước M chắc chắn là sẽ không cho phép hai công ty này đồng thời tiến vào thị trường nươc họ.”

George chủ động nói: "Tôi có thể giúp đỡ các người, vì dù sao tôi biết rất nhiều các quý nhân trong giới chính trị của nước này.”

"George, ông muôn đi lừa người khác thì cũng thôi đi, bây giờ ông lại muốn đi lừa tôi sao? Ông không có cái năng lực này." Cố Vân Khê trực tiếp nói thẳng cho ông ta biết, bọn họ đều là hồ ly tinh ngàn năm, ông ta còn giả bộ cái gì đây chứ?

"Đừng làm trò vô ích nữa, vô dụng thôi. Mười năm trước tôi mặc dù biết rõ cái trang web này có rất nhiều tiềm lực để phát triển, nhưng tôi vẫn đồng ý bán cho ông, khi đó thật ra tôi đã biết từ lâu, bức từng kính này của nước M sẽ không dễ vượt qua được.”

Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người ngoại quốc tiến đến nước họ trục lợi, trừ phi là cô trở thành một công dân nước M

George thu lại nụ cười:"Cô muốn gì thì nói đi.”

Cố Vân Khê đang muốn nói gì đó, chợt truyền đến tiếng gõ, George rất bực bội quát lên: “Tôi đã nói rồi, không được cho bất luận kẻ nào quấy rầy mqf.”

Vệ sĩ canh giữ bên ngoài tiến vào: "Có một vị cố nhân nói là muốn gặp hai vị.’

“Cố nhân? "Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó ông ta hạ giọng nói:"Cho vào đi.” Người đến là một người đàn ông đã cao tuổi, cả người mặc quân phục, thân thể thẳng tắp, bộ dáng đặc biệt nghiêm trang.

Hai người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, đây không phải là quản gia của gia tộc Adams sao?

Vào mười năm trước, sau khi Cố Vân Khê học thành tài về nước ngồi chính là ngồi máy tư nhân của gia tộc Adams, mà người khi đó phụ trách tiếp đãi cô cũng chính là vị quản gia này.

George trong lòng phỏng đoán ý đồ đến đây của ông ấy, thân thiện hàn huyên chào hỏi.

Một cái gia tộc lớn như Adams này ai dám đắc tội với họ chứ? Người ta không chỉ là công thần khai quốc, mà hiện tại trong tay họ còn nắm giữ rất nhiều quyền thế.

Cố Vân Khê tâm tình có chút phức tạp, gia tộc Adams sao? Cô còn tưởng rằng lúc trước chỉ là trùng hợp thôi, bây giờ xem ra…

Quản gia nhìn qua, thi lễ, cung kính với cô nói: "Cố tiểu thư, phu nhân nói muốn gặp ngài." Cố Vân Khê kinh ngạc không thôi, phu nhân sao? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

“Tôi? Bây giờ luôn sao? " Cô ngay cả một phút đồng hồ để chuẩn bị tâm lý cũng không có.

“Đúng vậy."Quản gia làm một cái điều bộ mời.

Trong đầu George bỗng hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Từ trước đến nay vị phu nhân Adams vô cùng thần bí này bắt ngờ lại xuất hiện ở Hoa quốc, đây chính là một tin tức động trời, nhưng vấn đề quan trọng ở đây là, mục đích của bà ấy đến đây để làm gì?

Tại sao bà ấy lại đề nghị gặp mặt Cố Vân Khê? Bọn họ không có khả năng có thể quen biết với nhau. Nhưng khi ông ta nhìn phản ứng của Cố Vân Khê, trong mắt của cô kinh ngạc cũng có, khiếp sợ cũng có, nhưng tựa hồ cô không hề ngạc nhiên hay bất ngờ.

"Hóa ra bà Adams đã đến, vậy tôi phải đến chào bà ấy mới được."

Là nữ chủ nhân chân chính của gia tộc Adams, cho dù bà ấy ít xuất hiện trong giới xã giao, nhưng tuyệt nhiên không ai dám xem thường bà.

Quản gia vẻ mặt áy náy, nói: "Phu nhân nhà chúng tôi bí mật mà đến, nên cũng không muốn làm kinh động đến người khác. Tâm ý của ngài phu nhân chúng tôi sẽ nhận, nhưng mà nhất cử nhất động của ngài đều được người ta đặc biệt chú ý đến, lần này e là không tiện, hẹn ngài lần sau có cơ hội rồi hãy đến đi."

Ông ấy đã nói đến như vậy, George còn có thể làm gì nữa đây? “Được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play