Trịnh thiếu nhướng mày, nói: "Nếu Tề Thiệu đã trấn thủ ở đây, vậy còn có gì phải lo lắng nữa chứ? Ngày mai tôi sẽ mua thêm cổ phiếu cho nhà mình.”

"Ba lần này chỉ là thăm dò giới hạn của chính phủ Hồng Kông, quy mô không lớn. Nhưng những chuyện sau đó khó mà nói trước được.” Tăng Mặc Ngữ thản nhiên nói: "George trong tay có bảy nghìn tỷ đô la Mỹ, nếu ông ta muốn tấn công thị trường tài chính của một quốc gia sẽ không khó. Chỉ cần chờ cho các nước Đông Nam Á từng người đều bị ông ta nuốt sạch sẽ xong, là ông ta sẽ tập trung toàn bộ lực lượng để đối với chúng ta."

Mọi người:...

“Tề Thiệu không phải rất lợi hại sao? Để anh ta ứng phó đi.”

"Anh ta là người, chứ không phải thần."

Mà lúc này, người bọn họ thảo luận cũng đang ở HK, nhưng hắn lại không tham gia bất kỳ tiệc rượu nào, mà chỉ triệu tập tất cả những cánh tay đắc lực dưới trướng của mình tề tụ ở HK.

Tề Thiệu ngồi ở chủ vị, thần sắc lãnh đạm, nói: "Jamie, anh giới thiệu với mọi người tình huống của Bổng Tử Quốc đi.”

Jamie đứng dậy, anh ta chính người phụ trách cuộc điều tra lần này.

"Được rồi, đất nước này vì nhiều lý do và chính sách đặc biệt, nên các ông trùm thương mại lớn đều đang điên cuồng vay nợ để mở rộng sản xuất, chính phủ là người bảo lãnh cho khoản nợ này, còn tiền thì chủ yếu là vay từ R và Mễ, có nghĩa là, hai người này chính là chủ nợ lớn của họ.Ngay khi cuộc khủng hoảng tài chính nổ ra, nguồn vốn đã bị cắt đứt, dòng tiền bị phá vỡ theo nguyên tắc đã đề ra, các doanh nghiệp đổ xô nhau đóng cửa, còn các chủ nợ thì bắt đầu thúc giục trả nợ, hiện tại bọn họ đã không thể chịu đựng được nữa."

Một người ngồi dưới hội nghị lần này bỗng nhiên hiểu ra, hưng phấn nói: "Mượn bao nhiêu?”

Trong thế giới tài chính, vốn là trên hết, không có đúng sai.

Mắt thấy các đồng nghiệp khác của mình hoành hành khắp nơi ở Đông Nam Á, kiếm được đầy cả túi tiền, làm cho bọn họ hâm mộ c.h.ế.t đi được. Nhưng BOSS lại không cho bọn họ vào sân, bọn họ cũng không có biện pháp nào khác.

Hôm nay, BOSS của bọn họ rốt cuộc cũng muốn động thủ rồi, tất cả mọi người ở đây hưng phấn không thôi.

"Hơn mười triệu đô la, trong khi dự trữ ngoại hối của họ chỉ có bốn hoặc năm mươi tỷ, có một khoảng trống khoảng năm mươi tỷ ở giữa. Vì vậy, bọn họ phải vay tiền từ IMF, phía bên kia đưa ra các điều kiện rất khắc nghiệt. "

“Boss, đây là một cơ hội tuyệt vời, chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.” “Nhưng đoạt thức ăn bằng miệng hổ sẽ đắc tội với nước Mễ.”

“Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, không phải ông bà ta cũng hay thường nói ‘quen tay sẽ tạo nên sự hoàn hảo’ đó thôi.”

Khóe miệng mọi người co rút, một người ngoại quốc như anh mà cũng muốn dùng thành ngữ nước người ta sao?

Ánh mắt Daisy sáng ngời nhìn về phía Tề Thiệu, ý chí chiến đấu hừng hực nói: "Boss, ngài định làm thế nào?”

Nền kinh tế của ‘cây gậy’ vốn đã sụp đổ lớn, nhưng, đây không phải là vấn đề thảm nhất, điều mọi người lo lắng nhất lúc này là thị trường chứng khoán hiện vô cùng thiếu ổn định.

Các nhà đầu tư cho rằng còn có thể cứu vớt được, nhưng sự thật đã nói cho họ biết, đây chỉ là ảo giác của họ thôi. Các điểm cổ phiếu không ngừng rơi xuống, hiện tại có thể nói nó đã rớt xuống điểm thấp nhất trong lịch sử rồi.

George rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa. "Tề Thiệu, cậu không phải không muốn hợp tác sao? Tại sao hiện tại lại muốn cùng tôi tranh hái quả ngọt này?”

MD, ông thế mà bị lừa, Tề Thiệu im hơi lặng tiếng liền lặng lẽ vào sân, đục nước béo cò giành lấy đi thành quả thắng lợi của ông ta. Cái này gọi là ngồi không ăn bát vàng trong truyền thuyết sao?

Tề Thiệu thản nhiên nói: "Tất cả đều là tùy tâm, tôi muốn thì làm thôi.”

Tâm trạng của George tất nhiên là không tốt, tốt xấu gì thì bọn họ cũng là nhân vật có uy tín trong giới này. “Cậu đây là không nói lý lẽ.”

Ông ta hao tâm tổn sức tổ chức từng đợt tấn công quy mô lớn, Tề Thiệu thì hay rồi, hắn không có làm gì hết lại canh ngay lúc ông ta sắp thu lưới thì tung chiêu, phải nói là ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, cắn ông ta một ngụm lớn. Chuyện này sao ông ta có thể nhịn được chứ?

Tề Thiệu vô cùng vui vẻ, nói: “Ông muốn nói lý lẽ với tôi sao? Tôi không nghe lầm chứ? Lúc ông đi cướp bóc ở các nước khác, ông sẽ cùng bọn họ giảng đạo lý sao?”

Nói đạo lý với bọn cướp mới là chuyện cười lớn nhất.

George tức giận không thôi, nhưng ông ta lại không có biện pháp nào với Tề Thiệu. Bởi vì, mặc dù trong tay hắn không có nhiều tiền như ông ta, nhưng hắn một khi ra tay lại vô cùng ác độc, hắn cũng rất am hiểu tâm lý của người chơi, chỉ cần ông ta lơ lờ một chút thì liền sẽ trúng chiêu hắn.

Tề Thiệu thưởng thức chén trà trong tay, mặt mày lạnh lùng nói: "Đương nhiên, cũng không phải không thể nói được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play