Đây là sắp xếp của cấp trên, Cố Vân Khê không thể từ chối được."Được.”

Tề Thiệu:...

Hắn cũng không thông báo cho ai, chỉ muốn ở một mình với vợ, bù đắp tuần trăng mật mà thôi, sao lại khó đến như vậy? Dù sao bọn họ cũng chỉ mới cưới thôi mà!

Cố Vân Khê ngồi ở vị trí cửa sổ, nhìn máy bay dần dần cất cánh lên không trung. Cô không thích nhất là hai khâu cất cánh và hạ cánh của máy bay, vì khi đó lỗ tai của cô sẽ có chút không thoải mái.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hình như anh cũng có chút buồn bực. Cô không khỏi cười híp mắt tựa vào người anh: "Ông xã, em gọt táo cho anh ăn nha.”

“Để anh.” Tề Thiệu nào dám để cô đụng d.a.o gọt hoa quả, nếu chẳng may cắt trúng tay thì ai chịu trách nhiệm đây?

Cố Vân Khê khẽ an ủi anh: "Ông xã, táo anh gọt là ngọt nhất, ăn thật sự rất ngon. Anh cũng ăn thử đi.”

Tề Thiệu thật sự không có biện pháp nào với cô, hắn chỉ có thể cắn một miếng táo, tâm tình lúc này mới thấy đỡ hơn một chút. "Em thật không biết dỗ anh mà.”

Cố Vân Khê cố ý trêu chọc hắn, nói: "Vậy thôi em đi dỗ người khác nha?”

Tề Thiệu trừng mắt, nhẹ nhàng chọc khuôn mặt mềm mại của cô: "Em dám sao?”

Ai có thể tin được, bọn họ kết hôn cũng đã nửa năm, nhưng thời gian ở chung với nhau thì lại ít đến đáng thương chứ.

Cố Vân Khê dựa vào lòng hắn, làm nũng, nói: "Chúng ta đến HK thì sẽ ở đâu?”

Tề Thiệu ngửi mùi thơm trên người vợ mình, cả người cũng bình tĩnh lại, nói:"Ở khách sạn nhà mình.”

Cố Vân Khê có chút kinh ngạc, nói: "Nhà họ Tề cũng có khách sạn ở HK sao?”

“Đúng vậy, ở ngay trung tâm.”

“Không tồi không tồi.” Cố Vân Khê hoàn toàn không biết gì về sản nghiệp của Tề gia, nhưng cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

"Đúng rồi, thị trường ở Đông Nam Á bùng nổ rồi sao?”

Tề Thiệu khẽ gật đầu, nói: "Hiện tại đã bắt đầu rồi, so với suy đoán của em cũng không sai biệt nhiều lắm.”

“Chậc chậc, xem ra nhà của chúng ta không cần tốn tiền xây dựng rồi. Vậy đến khi đó mỗi người chúng ta phụ trách một tòa đi, như thế cũng thật thuận tiện." Cố Vân Khê tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc với bọn họ.

"Gần đây anh có liên lạc với họ không?" “Lười để ý. "Tề Thiệu hiện tại vẫn còn chướng mắt với đám phú đại nhị không biết trời đất kia.

Rất nhanh bọn họ đã đến HK, an ninh sân bay HK vô cùng nghiêm ngặt, các thủ tục kiểm tra an ninh diễn ra rất nhiều lần. Đặc biệt là người có thân phận cao quý thì càng kiểm tra nghiêm ngặt hơn nữa.

Đoàn người Cố Vân Khê cũng không quan tâm lắm, dù sao bọn họ muốn tra thì cứ tra thôi.

Cố Vân Khê lười biếng kéo cánh tay Tề Thiệu, vừa rồi ở trên máy bay cô ăn quá no nên hiện tại có chút mệt mỏi.

Đột nhiên, cô mở to mắt nhìn quanh bốn phía, Tề Thiệu thấy vậy lo lắng hỏi cô: "Làm sao vậy?”

"Sao em lại cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta vậy?"

Tề Thiệu vừa nghe cả người lập tức khẩn trương lên, hắn quét mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy người nào khả nghi cả.

Vệ sĩ bên cạnh cũng theo bản năng hết nhìn đông tới nhìn tây, bảo vệ Cố Vân Khê và Tề Thiệu ở giữa.

Hoắc Vân Sơn thấy vậy liền nhíu mày, mức độ cảnh giác cũng tăng lên 200%. Vì dù sao mục đích của chuyến đi lần này của anh là phải bảo vệ an toàn cho vợ chồng Cố Vân Khê.

Thông qua đợt kiểm tra an ninh, đoàn người vội vàng đi về phía lối ra, bỗng nhiên một người xông tới, nói: "Cố Vân Khê.”

Cố Vân Khê theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đây là một người đàn ông trẻ bộ dáng thanh tú.

Cô còn chưa thấy rõ tướng mạo của đối phương như thế nào, thì một dòng chất lỏng không rõ từ đâu hắt tới. May mắn là vệ sĩ phản ứng rất nhanh, bọn họ đã phi thân nhào tới, đem người đàn ông kia đánh ngã, cái chất lỏng không rõ kia cũng úp ngược lại hết trên người đàn ông kia, vô cùng hôi thối.

Sau đó, một người vệ sĩ khác cũng đuổi tới, lục soát toàn thân của người đàn ông kia. Sau khi kiểm tra một vòng không có phát hiện ra vũ khí nguy hiểm, bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Vân Khê được vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ đến không một kẽ hở, từ xa nhìn vào người đàn ông trẻ tuổi đang nổi điên kia, hỏi: "Đây là ai?”

Tề Thiệu đem vợ của mình ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn mgười đàn ông kia thật kỹ. Hắn đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cười lạnh nói: "A, là anh ta.”

“Ai vậy?”

Tề Thiệu hơi nhíu mày, nói: "Ngụy Luật, cháu trai của Ngụy gia. Cố Như từng cứu hắn.”

Cố Vân Khê nghe vậy mới nhất thời nhớ ra. Thì ra là anh ta, cô đúng thật là đã quên mất người này.

Ngụy Luật điên cuồng la hét: "Cố Vân Khê, cô hại chị Cố Như của tôi thảm như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Anh ta tại sao lại không nghĩ tới, ngay cả cơ hội tới gần Cố Vân Khê cũng không có. Thì làm sao mà hại người ta đi? Coi như là giúp thân không giúp lý, nhưng một khi đã đi trả thì thì ít nhất cũng phải có đầu óc chút đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play