Thần sắc Khương Nghị có chút phức tạp, nói: "Được rồi, tôi sai rồi.”
"Hôn sự chuẩn bị thế nào rồi?"Trần phụ chủ động chuyển đề tài, đều là nhân vật có uy tín, đừng làm náo loạn đến các bên đều không vui.
“Cần tôi hỗ trợ cứ việc mở miệng, dù sao ở phương diện này tôi cũng rất có kinh nghiệm.”
Cố Hải Triều mỉm cười, nói: "Không cần không cần, Tề Thiệu đã sắp xếp xong, ở chỗ này cũng đã đặt mấy bàn tiệc rượu, cho mọi người cùng náo nhiệt.”
Khương Nghị nhìn chung quanh bốn phía, hắn cũng coi như là đã trải qua rất nhiều việc đời, nhưng khách sạn Hữu Nghị này không phải chỉ cần có tiền là có thể vào ở, nghe nói nơi đây chỉ toàn chiêu đãi khách nước ngoài, đó là những loại người vừa có tiền vừa có quyền.
“Ở đây đắt lắm phải không?”
“Đời người chỉ có một hôn lễ, phải tổ chức thật long trọng. "Cố Vân Thải thản nhiên nói:" Dù sao thì Cố gia chúng ta cũng không phải không có tiền.”
Khương Nghị há miệng muốn giải thích, hắn không phải ngại đắt…
“Đến rồi.”
Chỉ thấy một đôi tiên đồng ngọc nữ tay trong tay cùng nhau đi tới, nam tài hoa, nữ xinh đẹp, trông vô cùng xứng đôi.
Trần Chấn Hoa ngơ ngác nhìn hai người đến gần, nói: " Em là Tiểu Khê sao?”
Cố Vân Khê trăm triệu lần không nghĩ tới sau sáu năm không gặp, hắn cư nhiên không nhận ra cô? Cái này cũng quá vô tâm rồi đi. “Anh Chấn Hoa, em thay đổi nhiều lắm sao?”
"Vô cùng nhiều nữa là đằng khác, nếu là đi ở trên đường cũng không dám nhận, ngũ quan không chỉ xinh đẹp, mà còn rất…” Trần Chấn Hoa không biết nên nói như thế nào để hình dung được đây. "Ừm, cao quý, cô gái mười tám tuổi bỗng chốc biến thành mỹ nhân"
Cô bây giờ có chút giống mấy cái đại tiểu thư hào môn trong TV, hơn nữa còn là một nữ ‘cường nhân’ trong đó.
Nói thật thì gien của Cố gia đúng là không tệ, vì dù sao ngũ quan của bốn anh em bọn họ đều rất dễ nhìn. Cố Vân Khê xuất ngoại, cô lúc đó mặc dù trưởng thành hơn lứa bạn bình thường nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, dù sao thì vẫn là một cô bé nhỏ ngây thơ. Ai lại nghĩ tới, sau sáu năm trôi qua, Cố Vân Khê lại xinh đẹp như thế, khí chất vừa tao nhã lại lạnh nhạt, ở trong đám người càng tỏa sáng hơn.
“Lời này em rất thích nghe.” Cố Vân Khê quét mắt một vòng, chủ động chào hỏi ông Trần một tiếng, cám ơn ông đã đến đây. Bộ dáng của cô vô cùng thân thiết, ông Trần coi như là người đã ở trên thương trường nhiều năm, nhìn qua đủ loại người, nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, Cố Vân Khê hiện giờ thật sự không giống với lúc trước.
Thời niên thiếu, cô giống như bảo kiếm vừa mới ra khỏi vỏ, bộc lộ hết tài năng của mình. Mà hôm nay cô đã học thành tài để trở về nước, bảo kiếm cũng vừa lúc chui vào vỏ, thu hết khí tức bức người lại, làm cho người ta càng thêm kinh diễm.
“Tiểu Khê à, cháu thật sự trưởng thành rồi.” Cố Vân Khê mỉm cười, nói: " Cháu cũng đã kết hôn, là người lớn rồi.”
Tề Thiệu bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Tề Tĩnh, mỉm cười khoe khoang, nói: "Vợ tôi đẹp nhất, đáng yêu nhất, mọi người nói không hề sai.”
Cái kiểu ân ái nảy quả thật rất đáng ghét, mọi người không khỏi im lặng nhìn bọn họ.
Cố Hải Triều trợn mắt nhìn hắn, người này mấy ngày nay đều luôn khoe khoang như vậy, bộ sợ người khác không biết chắc. Dù sao cũng chỉ là kết hôn mà thôi, có cần phải như vậy không? Ván cũng đã đóng thuyền, anh còn làm được gì hắn đây?
Cố Vân Khê nhìn một vòng, nói: "Ồ, Vân Vân đâu? Cô ấy không tới sao?”
Cô chủ động mời, Thi Vân Vân cũng đã đồng ý sẽ tới làm phù dâu cho cô rồi mà.
Cố Vân Thải cũng biết: "Cô ấy không đi cùng mọi người, ngày mai mới đến, đến lúc đó chị sẽ đi đón cô ấy.”
Cố Vân Khê khẽ gật đầu, tầm mắt đảo qua, rơi vào tay phải Khương Nghị, Khương Nghị không hiểu sao khẩn trương, lập tức dập tắt điếu thuốc đi.
“Tiểu Khê, đã lâu không gặp.”
Cố Vân Khê vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Anh đã học hút thuốc uống rượu rồi sao? Thật là tiến bộ.”
Sau nhiều năm, Khương Nghị vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đến từ Cố Vân Khê, cười gượng một tiếng: “Tôi cũng không có biện pháp nào khác, buôn bán đều cần phải xã giao, tôi chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.”
“Ha ha, gặp dịp thì chơi?" Cố Vân Khê liếc mắt, nói: "Anh sa đọa rồi.”
Khương Nghị không khỏi nóng nảy, vội nói: "Tất cả mọi người hút! Tề Tĩnh cũng hút!”
Ánh mắt mọi người rơi xuống người Tề Tĩnh, bọn họ nhìn y từ đầu đến cuối như cũng không nói lời nào. Tề Tĩnh im lặng, cái tên c.h.ế.t tiệt này: "Tôi không có.”
Khương Nghị không dám tin, nói: "Tề Tĩnh, cậu có còn là anh em hay không?”
“Ai là anh em với anh?” Tề Tĩnh rất bất đắc dĩ, gã sợ Cố Vân Khê, chẳng lẽ người khác không sợ sao?
Khương Nghị:...
Cố Vân Khê thản nhiên nhìn bọn họ, thu hết động tác nhỏ của bọn họ vào đáy mắt. "Được rồi, ăn cơm đi, tôi đói bụng rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT